Chương
Sau đó cậu nhìn về phía người đàn ông trung niên, hỏi: “ông đã giúp tôi giải mật mã bí ẩn này sao?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Không phải tôi, mà là tự bản thân cậu đã giải nó!”
“Trong bốn đứa con sao trời trong lịch sử Trái Đất, cậu là người duy nhất được mật mã bí ẩn và tinh thể nhân Trái đất chủ động nhận chủ, đồng thời thành công giải được mật mã bí ẩn, cho dù là đứa con sao trời đời đầu cũng không thể đạt tới trình độ cao như cậu ở Trái Đất này!”
Diệp Thiên nghe xong, khuôn mặt lộ thêm vẻ nghi hoặc.
Mật mã bí ẩn, từng phong ấn toàn bộ sức mạnh của cậu, khiến cậu biến thành người bình thường, dù sau đó mật mã bí ẩn được mở ra một chút, cũng chỉ giải phóng được một phần sức mạnh của cậu, bao gồm cả linh trí thần thú mà cậu dung hòa, mật mã bí ẩn cũng chưa được giải hết, sức mạnh của cậu vẫn bị phong ấn.
Nhưng hiện giờ, người đàn ông trung niên lại nói cậu giải mật mã bí ẩn nhờ sức mạnh của mình khiến cho cậu cảm thấy rất vô lý.
“Chẳng lẽ là vì ông nói cho tôi biết ý nghĩa thật sự của “đứa con sao trời”, thế nên mật mã bí ẩn mới tự động mở ra?”
Người đàn ông trung niên gật đầu, tỏ vẻ rất vui mừng.
Nhưng Diệp Thiên vẫn không hiểu, thật sự rất không thể tin nổi, bởi vì cho tới bây giờ, cậu cũng không biết ý nghĩ thực sự của “đứa con sao trời” là gì, nhưng người đàn ông trung niên lại nói cậu đã hiểu.
Thấy biểu cảm của Diệp Thiên, người đàn ông trung niên mỉm cười, nhìn thẳng vào cậu và nói: “Có phải đến bây giờ cậu vẫn đang nghi ngờ, không biết ý nghĩa thật sự của “đứa con sao trời” mà tôi nói là gì không?”
Diệp Thiên lặng lẽ gật đầu.
“Ha ha!”. Người đàn ông trung niên nghe xong, khẽ vuốt râu, không nhịn được bật cười.
“Cậu đã làm theo hướng này nhưng vẫn chưa hiểu, đúng thật là quá thú vị!”
“Ý nghĩa thật sự của đứa con sao trời…”
“Chính là “bảo vệ”!
“Bảo vệ?”, Diệp Thiên híp hai mắt lại.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Trong số hàng tỷ ngôi sao trong vũ trụ, hầu hết mọi hành tinh có sự sống cao hơn đều sẽ có đứa con sao trời được sinh ra, sự ra đời của đứa con sao trời kéo dài từ hai nghìn năm đến một nghìn năm!”
“Đa số mọi người coi đứa con sao trời là thiên chi kiêu tử của ngôi sao đó, nhận được sự sủng ái của mọi người trên hành tinh đó, thế nên rất nhiều đứa con sao trời kiêu ngạo về thân phận của mình, nên chúng khinh thường mọi thứ trên đời, coi thường sinh linh đất trời, coi mình là người duy nhất trong hàng vạn
năm, là duy ngã độc tôn, cho rằng tất cả sinh linh trên ngôi sao đó được sử dụng, trở thành hòn đá lót đường và vật hi sinh trên con đường thành công của chúng!”
“Giống như Thiên Luân trước cậu, từ những ngày đầu, đã đi sai hướng, thế nên dù gã trải qua một nghìn năm, cũng không thể nào tìm cách thoát khỏi Trái Đất, bởi vì gã không hiểu “bảo vệ”!”
“Đứa con sao trời thật sự, không phải là vật sủng của hành tinh này, mà là người bảo vệ mà hành tinh này cần sinh ra!”
Nói tới đây, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên càng dịu dàng hơn: “Có lẽ bản thân cậu cũng không nhận ra, nhưng vì cậu sẵn sàng hi sinh tính mạng và tu vi của mình vì vô số sinh linh, xả thân đối đầu với Thiên Luân, cậu đã trở thành người bảo vệ thực sự của Trái Đất rồi, thế nên ngày đó tôi cũng bị đánh thức bởi ý chí mạnh mẽ của cậu, mới có thể xuất hiện sau lưng cậu!”