Chương
Cậu biết bản thân mình không thể cứu được nhiều đàn em khóa dưới như thế, chỉ đành trơ mắt nhìn họ chết đi, mà nguyên nhân chính là do cậu không đủ lớn mạnh.
Nếu cậu có khả năng quét sạch ma khí, đuổi hết ma khí trong cơ thể ra ngoài cho họ, hoặc có thể giết Thiên Luân ma hóa trong tích tắc thì mấy đàn em khóa dưới sẽ không chết như thế.
Yếu ớt không phải là tội, nhưng kẻ mạnh không thể có khả năng bảo vệ mọi thứ, thứ cậu cần là nắm trong tay vũ trụ sao trời này. Nghĩ đến đây, cậu lại sải nhanh bước chân, cảnh tượng trước mắt trô nên hư ảo, cậu đã xuất hiện trước mặt căn biệt thự. Cậu cảm nhận được khí tức tương đối quen thuộc trong căn biệt thự này, chuyện cũ lại ào về trong đầu, cậu khẽ gõ cửa nhà.
Tiếng cửa mở vang lên, Tiếu Văn Nguyệt mặc một chiếc váy hoa màu bích ngọc, ăn mặc trông rất tươi trẻ và năng động như thể chị gái nhà hàng xóm hoàn hảo nào đó, đôi mắt hoạt bát linh động đứng đó bốn mắt nhìn nhau với Diệp Thiên.
Cô ta biết chắc chắn Diệp Thiên đến tìm mình, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại đến nhanh như thế”, đây có được xem như là từ địa ngục trèo về gặp người ta không?
Trải qua một lần sinh ly tử biệt, Diệp Thiên không khỏi mỉm cười, trước giờ cậu không thích đùa cũng hiếm khi phá lệ.
Tiếu Tử Nguyệt gầy hơn ba tháng trước nhiều, có thể nói Diệp Thiên “qua đời” đã gây ra ảnh hưởng cực lớn với cô ta. Nhưng bây giờ Diệp Thiên đã sống lại, cảm xúc buồn đau của cô ta cũng biến mất, ánh mắt chỉ còn lại mừng vui khôn xiết.
Cô ta không quan tâm đến Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn đã ra ngoài này, sau đó dang cánh tay ra ôm lấy cổ Diệp Thiên rồi hôn lên.
Lần này Diệp Thiên không từ chối, chỉ trở tay ôm ngược cô ta vào lòng.
Cho dù lúc trước hai người có nhiều chuyện không vui và hiếu lầm, nhưng hai chữ “tình cảm” trước giờ luôn rất kỳ diệu, không thể đoán được bằng đạo lý thông thường, có lẽ ngay từ khi hai người gặp nhau lần đầu ở nhà họ Tiếu, họ đã xác định rằng không thể tách rời: “Tiểu Thiên, chào mừng trở về”.
Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt ôm nhau một lúc lâu mới buông ra, còn Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn ở phía sau đã lộ ra ý cười nãy giờ cũng nhiệt tình kéo Diệp Thiên vào biệt thự.
Bốn người như một gia đình hòa thuận, đầm ấm, vui vẻ trò chuyện, sau bữa cơm tối, Diệp Thiên không hề kiêng dè gì nằm lên giường của Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt đầy ý vị.
Tiếu Văn Nguyệt không vòng vo quá nhiều bèn ngồi bên giường, đưa cốc sữa nóng cho Diệp Thiên như một người vợ cẩn thận phục vụ cho chồng mình.
Diệp Thiên lại không quan tâm đến mùi sữa thơm ngát, mà vươn tay ra kéo Tiếu Văn Nguyệt vào lòng, bầu không khí lập tức trở nên hữu tình hơn hẳn.
Kể từ sau khi Diệp Thiên bị ảnh hưởng của việc hấp thụ ma khí, làm việc với Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Tuyết trong hang ma phương Tây thì mong muốn của anh ấy ở phương diện này dường như được kích hoạt hoàn toàn.
Tiếu Văn Nguyệt đỏ bừng cả mặt, nhưng không từ chối, chỉ nhắm mắt lại đợi mọi thứ sắp tới.
Ngay lúc này Diệp Thiên vốn dĩ đã chìm vào trong dục vọng, động tác bỗng dừng lại.
Một cảm giác vô cùng kỳ diệu như dòng điện truyền đi khắp cơ thể cậu, sau đó đi thẳng vào thần phủ.
Đó là cảm ứng mãnh liệt liên kết huyết thống, con ngươi Diệp Thiên co rút, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
“Đây là… Con tôi?”