Chương
“Mau đi xem Tiểu Đế Vương của chúng ta đi, em cũng rất muốn gặp mặt cô gái mang trong mình giọt máu của anh đó!”.
Dao động trong mắt Diệp Thiên dần dần khôi phục yên tĩnh, cậu nắm lấy tay Tiếu Văn Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
“Dù là ai mang thai con của anh, đó cũng là máu mủ ruột thịt của anh, không thể xóa bỏ!”.
“Đi thôi, cùng anh đi xem sao!”.
Một lát sau, cậu vung tay, xé ra một lối đi không gian, dẫn theo Tiếu Văn Nguyệt vào trong.
Giờ phút này, trên đỉnh núi Mục Cao của Tam Tuyệt Môn, gương mặt Kỷ Nhược Yên nhăn nhó, hiện ra vẻ đau đớn tột độ. Các đệ tử nữ của Tam Tuyệt Môn đang vây xung quanh cô ta, gương mặt hoảng loạn, các đệ tử nam thì đứng ở một nơi khá xa. Những đệ tử nam đó đều có vẻ mặt khác nhau, khinh thường có, thương hại có, đố kị cũng có…
Bởi vì vào ngày hôm nay, tất cả mọi người đều biết một tin chấn động cả Tam Tuyệt Môn. Đó là đại sư tỷ Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn đã mang thai, hơn nữa cái thai đã lớn, cũng phải mấy tháng.
Tin tức này vừa truyền ra đã khiến toàn bộ môn phái kinh ngạc, ngay cả chưởng môn của Tam Tuyệt Môn -“Cuồng Thương” Quách Dương đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ cũng vô cùng phẫn nộ. Trong cơn tức giận, ông ta đã dẫn theo vài nữ đệ tử có lai lịch khá cao, tu vi khá mạnh trong môn phái lên núi, tra hỏi Kỷ Nhược Yên.
Quy định của Tam Tuyệt Môn rất nghiêm khắc, xưa nay nam nữ không được tùy tiện qua lại, bất cứ ai được tuyển chọn vào môn phái dù là nam hay nữ cũng phải còn trinh. Nếu ai tìm được đối tượng kết đôi thì phải bấm báo lên trưởng bối hoặc môn chủ, đồng thời dẫn người đó đến môn phái ra mắt môn chủ.
Chuyện của Kỷ Nhược Yên chắc chắn đã làm bại hoại môn phong hai trăm năm nay của Tam Tuyệt Môn.
Quách Dương vẫn luôn cưng chiều Kỷ Nhược Yên, xem cô ta như con gái ruột, bây giờ trừng mắt trợn mi, vừa dùng chân khí áp chế chuyển động lạ của thai nhi trong cơ thể Kỷ Nhược Yên, vừa thấp giọng quát: “Yên Nhi, mấy tháng trước, con lịch luyện xong trở về môn phái là lên thẳng đỉnh núi Mục Cao, nói rằng có cảm ngộ trong lúc lịch luyện, muốn chuyên tâm tu luyện. Ta còn tin là thật, còn để Tiểu Điệp phụ trách đem cơm lên cho con mỗi ngày!”.
“Không ngờ con lại mang thai con của người khác ở bên ngoài, đến đỉnh núi này cũng chỉ để giấu giếm mà thôi. Con làm vậy có phải trong mắt con không còn sư phụ như ta nữa không? Vậy rồi con đế môn quy hai trăm năm của Tam Tuyệt Môn ở đâu?”.
“Con nói đi, rốt cuộc đứa bé là con của ai? Đây không chỉ là cho ta một lời giải thích, mà còn cho toàn bộ Tam Tuyệt Môn một lời giải thích!”.
Dù giọng nói của Quách Dương mang vẻ chất vấn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự thương yêu và không nhẫn tâm đối với Kỷ Nhược Yên.
Dù sao đây cũng là đệ tử thân truyền mà ông ta xem trọng nhất, thiên phú cực kì cao. ông ta đã gửi gắm hi vọng ở cô ta, từ lâu đã hạ quyết tâm phải âm thầm tác hợp cho hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, bởi vì Liêu Như Thành là cháu cố của ông tổ Tam Tuyệt Môn – Liêu Vạn Lâm.
Liêu Vạn Lâm là môn chủ có thiên phú cao nhất trong lịch sử hai trăm năm của Tam Tuyệt Môn. Một trăm năm trước, ông ta đã biến mất một cách bí ẩn, cách đây không lâu linh khí đất trời khôi phục, ông ta mới quay trở về môn phái. Mặc dù ông ta không xuất hiện ở thế tục, nhưng lại là một cao thủ hoàng cấp thực thụ, có một không ai trên đời.
Nếu Kỷ Nhược Yên gả cho Liêu Như Thành, sau này được Liêu Vạn Lâm chỉ dẫn, tu vi sẽ tiến xa.
Chỉ là ông ta không ngờ Kỷ Nhược Yên lại phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, thậm chí đã chạm đến giới hạn môn quy của môn phái.