Chương
Sau đó cậu vươn tay ra, ôm Tiếu Văn Nguyệt vào lòng, hai người lập tức biến mất.
Lúc này tại Hồ Ngọc Nguyệt ở Cam Thiếm xa xôi, vô số các đệ tử nữ dung mạo xinh đẹp, nước da trắng ngần đang luyện kiếm, sắc mặt tập chung cao độ nhìn lên bầu trời.
Lý Thanh Du người giỏi kiếm nhất trong lớp trẻ của Hồ Ngọc Nguyệt mặc bộ áo dài màu trắng, hiện rõ đường cong cơ thể, cô ta đang đứng cùng với Tiêu Thiến Tuyết, một kiếm thủ mới thăng cấp thiên tài của Hồ Ngọc Nguyệt, mắt nhìn chằm chằm về không gian phía trước.
Môn chủ của Hồ Ngọc Nguyệt là Lý Tấm Vân khuôn mặt trầm xuống, rõ ràng vô cùng lo lắng, nhưng lại không dám bước lên phía trước.
Chỉ thấy một luồng chân lực vô cùng mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống, đó là một tia sáng của thanh kiếm khổng lồ dài trăm trượng, giống như thể cắt đôi đất trời vậy, khiến nước mặt hồ gợn sóng lớn.
Tia sáng của kiếm chính là được phát ra từ một vị tiền bối ẩn cư trăm năm của Hồ Ngọc Nguyệt, vị tiền bối này chính là người mà môn chủ Lý Tấm Vân cũng phải gọi một tiếng thái sư thúc, cho thấy được thân phận cao như thế nào.
Thực lực của người này vô cùng khủng khiếp, chỉ riêng nhát kiếm người này đánh ra đã mang uy lực của cảnh giới truyền thuyết rồi, sức mạnh kinh thiên động địa.
Nhưng nhát kiếm khiến tất cả mọi người ở Hồ Ngọc Nguyệt đều ngẩng đầu nhìn, vừa xuất hiện trong không trung, lại chỉ nhìn thấy một cánh tay thò ra từ trong mây, nhẹ nhàng đập vào trên tia sáng của kiếm.
Tia sáng của kiếm dài trăm trượng nổ tung thành các mảnh ánh sáng tỏa ra khắp trời, thái sư tổ của phái Hồ Ngọc Nguyệt với dáng người lướt thướt cũng đã miệng phun ra máu, rơi thẳng xuống mặt hồ, rõ ràng là không chịu nổi cú đó! “Loại tiểu bối vô tri, còn không có cả tư cách để tôi phải ra tay, vậy còn dám không biết tự lượng sức mình sao?”.
Trong tầng mây, một dáng người từ từ bước ra, ông ta tóc bạc phơ da mặt hồng hào, trên người đeo kiếm cổ, mặc bộ áo dài màu trắng, trông như ông tiên, trong hai mắt của ông ta mang theo vẻ lạnh lùng và vô tình với mọi sinh mạng, giống như tất cả trên thế gian này đều chỉ như con kiến vậy, không đáng phải để ý.
“Đại sư thúc!”.
‘Đại sư thúc tổ!’
Những lực lượng nòng cốt của Hồ Ngọc Nguyệt như Lý Tẩm Vân, Lý Thanh Du, Tiêu Thiến Tuyết đều vội vàng đi lên phía trước, đỡ lấy tiền bối Hồ Ngọc Nguyệt vừa bị thương, trong mắt ánh lên đầy vẻ phẫn nộ.
Bọn họ biết người này cực mạnh, nhưng thái sư thúc tổ của bọn họ cũng biết rõ bản thân không phải là đối thủ của người này, nhưng người này đến Hồ Ngọc Nguyệt, mục đích là cướp lấy một viên Thủy Chi Linh Thạch được cất giữ dưới đáy Hồ Ngọc Nguyệt.
Đây là bí mật của Hồ Ngọc Nguyệt, cũng là thứ quan trọng nhất dùng để duy trì linh khí và phúc trạch của Hồ Ngọc Nguyệt hàng trăm năm nay, nếu bị cướp đi, thì Hồ Ngọc Nguyệt sẽ bị thất thoát linh khí, mất đi giá trị tu luyện, khu đất tổ hàng trăm năm này cũng hoàn toàn trở nên hoang phế, cho nên thái sư thúc tổ của bọn họ mới liều mạng một phen. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Tiền bối, ông là cao nhân bên ngoài, đối xử như vậy với lớp người sau như chúng tôi, có phải đã hạ thấp thân phận của bản thân rồi không?”.
Lý Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết giơ kiếm về phía trước, trong ánh mắt không hề sợ hãi, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào người này.
“Hừ!”.
Người vừa đến căn bản không quan tâm bọn họ, chỉ là giơ tay kéo một cái, năm ngón tay hơi cong lại, cả Hồ Ngọc Nguyệt lập tức đất trời rung chuyến, như thế ngày tận thế vậy, hàng chục nghìn tấn nước hồ bay lên trời, phía sâu đáy hồ có một vật thể hình vuông có màu xanh lam đang từ từ dâng lên.