Mấy người này đều có năng lực siêu phàm, sức mạnh đáng sợ.
Nếu bọn họ hợp sức thì anh ta cũng không dám khẳng định Diệp Thiên có còn đứng vững được hay không.
“Nhóc con!”.
Phan Việt là người cuối cùng đứng ra, ông ta không ra tay mà chỉ cười với Diệp Thiên một cách lạnh lùng.
“Nếu số cỏ Ngân Lân này là của cậu trồng thì tôi cũng nói thẳng với cậu”.
“Tôi muốn lấy toàn bộ số cỏ Ngân Lân này, cậu ra một cái giá, chúng tôi sẽ trả cho cậu.
Đây là giới hạn cuối cùng của chúng tôi!”.
“Nếu cậu còn không biết điều, nói năng lỗ mãng, cậu hẳn biết rõ năng lực của chúng tôi!”.
Ồng ta khẽ nắm bàn tay lại, tiếng khớp xương răng rắc truyền đến.
Một hòn đá ông ta nắm trong tay đã bị nghiền nát thành bột vụn, rơi qua kẽ ngón tay.
Ồng ta muốn dọa Diệp Thiên, để Diệp Thiên chủ động giao cỏ Ngân Lân ra.
Diệp Thiên liếc nhìn Phan Việt, không hề sợ hãi, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
Cậu lắc đầu, không đáp lại, cũng không rời đi.
Dược Du chớp mắt, càng xem thường Diệp Thiên.
Diệp Thiên không động đậy, không lùi bước, cũng không tranh đấu.
Thái độ
không đi, không hành động, không tranh chấp, không chiến đấu này khiến cô ta khinh thường nhất.
Người của bảy gia tộc phớt lờ Diệp Thiên, bắt đầu thảo luận với Tiết trưởng lão làm sao phân chia cỏ Ngân Lân.
Diệp Thiên cứ như không nhìn thấy, chẳng nói lời nào, chỉ nhìn về phía lối vào thung lũng hoa, nheo hai mắt lại.
Người đại diện của tám thế lực lớn đã bắt đầu tranh luận kịch liệt, Tiết trưởng lão có thế mạnh nhất, thái độ cương quyết, không chịu nhượng bộ.
“Dược Vương Điện chúng tôi mạnh hơn bảy gia tộc các ông, định mức cỏ Ngân Lân chúng tôi nhận được phải chiếm phần lớn, chuyện này không thể thay đổi!”.
Dược Vương Điện so với bất cứ nhà nào trong bảy gia tộc đều mạnh hơn một
bậc.
Năm xưa khi “Nam – Tiêu” Tiêu Ngọc Hoàng tung hoành Vân Kiềm, nghe nói điện chủ Dược Vương Điện chiến đấu với ông ta còn chống đỡ được trăm chiêu.
Mặc dù sau cùng đã thất bại, nhưng có thể chống đỡ được trăm chiêu của “Ngọc Hoàng Đại Đế” cũng đủ chứng minh sức mạnh của điện chủ Dược Vương Điện.
Ngay cả chí tôn võ thuật đằng sau bảy gia tộc cũng phải kiêng kị điện chủ Dược Vương Điện mấy phần, vì vậy Tiết trưởng lão không hề khách sáo.
“Tiết Lâm, ông chỉ là trưởng lão của Dược Vương Điện mà khẩu khí cũng lớn thật!”.
“Nếu điện chủ Dược Không Nhàn của các ông đến đây, có lẽ còn có thể nói được như vậy, còn ông vẫn không đủ tư cách!”.
Trong khi những người khác đang suy nghĩ làm sao để đối phó với ông già cố chấp này, một giọng nói vang to như tiếng chuông từ lối vào thung lũng truyền tới, khiến màng nhĩ của mọi người đau nhức.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Có thể truyền âm chấn động toàn thung lũng, khiến bọn họ sôi trào khí huyết, chỉ riêng khả năng này đã đủ để xếp vào hàng ngũ những người đứng đầu đương thời.
Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, chỉ nghe thấy tiếng huýt dài lượn quanh bầu trời.
Một bóng người như đại bàng sải cánh bay đến, chỉ chạm nhẹ lên đầu ngọn cây vài bước đã đáp xuống trước mặt mọi người.
Người đến mặc quần áo màu thiên thanh, là một người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường, không cao không
béo, trông bề ngoài ăn mặc nho nhã, nhưng hai mắt sắc bén sáng ngời, quanh thân toát ra khí thế bức người.
Nhiều cao thủ đứng bên cạnh ông ta đều có cảm giác như bị một ngọn núi đè nặng, không ngừng thở dốc.
Người này vừa xuất hiện, Diệp Thiên đứng ở một bên không động đậy bỗng nhếch lên một đường cong đầy hứng khởi nơi khóe miệng.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”.
Đây là chí tôn võ thuật đầu tiên mà Diệp Thiên gặp được trong nhân loại, một vị chí tôn võ thuật chân chính!
Người vừa đến chỉ liếc mắt qua, gần như tất cả cao thủ ở đây đều câm như hến, không còn khí thế như trước kia nữa.
Ngay cả Tiết trưởng lão vẫn luôn nghiêm túc cũng cứng đờ mặt, biểu cảm cực kì khó coi.
“Chủ nhà họ Phan, Phan Hoài Uyên?”.
Cuối cùng gương mặt bình thản của Dược Du cũng biến sắc.
Cô ta thật sự không ngờ đến một người đứng hàng đầu Vân Kiềm lại xuất hiện ở đây.
“Ngay cả Phan Hoài Uyên cũng đích thân ra mặt, lẽ nào các chí tôn võ thuật đằng sau sáu nhà khác cũng đến rồi sao?”.
Chu Dương vô cùng ngạc nhiên, sự kiêu ngạo trước kia đều thu hết lại.
Anh ta là đại đệ tử của Dược Vương Điện, thiên phú hơn người, quả thật có vốn liếng đế tự kiêu, nhưng đối diện với một chí tôn võ thuật, anh ta lại không dám có chút xúc phạm nào.
Dưới chí tôn võ thuật đều nhỏ bé như kiến, đừng nói là anh ta, ngay cả người mạnh như Diệp Tinh cũng không thể khiêu khích trực diện uy nghiêm của một vị chí tôn võ thuật.
Cát Khắc Bác Nhã trợn tròn mắt.
Mặc dù cô ta không biết thân phận của người đến, nhưng từ việc dùng nội lực truyền âm vừa rồi, người trước mắt chắc chắn là một vị võ tôn.
Võ tôn, một vị chí tôn võ thuật chân chính!