Chương
Mặc dù thực lực của Tiêu Thiến Tuyết đứng hàng đầu Hồ Ngọc Nguyệt, thiên phú hơn người, chỉ kém hơn Lí Thanh Du, nhưng giữa cô ấy và Diệp Thiên cách nhau một trời một vực, làm sao đủ tư cách gọi thẳng tên Diệp Thiên?
Ngay cả Lí Tấm Vân cũng hoảng hốt, lòng căng thẳng, nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình thường, mỉm cười nói: “Được!”.
Hai người đi ra khỏi Ngọc Nguyệt Cư, đến trước hồ Ngọc Nguyệt phẳng lặng. Tiêu Thiến Tuyết chủ động tiến lên, vẫy tay, một chiếc thuyền gỗ được chân lực của cô ấy hút tới. Cô ấy quay đầu hỏi Diệp Thiên: “Anh của ngày hôm nay đã thật sự vang danh thiên hạ, trấn áp Trái
Đất, có còn sẵn lòng ngồi trên thứ như thế này nữa không?”.
Diệp Thiên không trả lời mà chỉ mỉm cười, bước chân lên thuyền, thản nhiên nằm xuống nơi đuôi thuyền, trông rất tự nhiên thoải mái.
Trong mắt Tiêu Thiến Tuyết ánh lên vẻ hoài niệm. Mấy năm qua, việc cô ấy thật sự quan tâm không phải là tu luyện, cũng không phải trở thành cao thủ gì đó. Cái cô ấy hoài niệm nhất là cảnh ngồi cùng thuyền với người thanh niên không rõ lai lịch ấy.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hệt như ngày xưa!
Cô ấy nhẹ nhàng nhảy vọt lên, đáp xuống chính giữa thuyền, cong hai chân ngồi xuống, sau đó phóng chân lực ra. Chiếc thuyền tự chuyển động, trôi về phía giữa hồ.
“Ngày xưa, Đế Vương Bất Bại vang danh thiên hạ cũng ngồi cùng với em trên thuyền như thế này, bây giờ nghĩ lại đúng là có nhiều cảm khái”.
“Nếu có thể quay lại lần nữa, em hi vọng thời gian ngồi trên thuyền đến Ngọc Nguyệt Cư có thế kéo dài thêm một chút thì tốt rồi”.
Diệp Thiên ngửa đầu nhìn trời, không đáp lại. Đại khái cậu cũng biết tình cảm đặc biệt của Tiêu Thiến Tuyết đối với cậu, nhưng chính vì vậy nên cậu mới lựa chọn im lặng.
Bởi vì cậu không thể cho Tiêu Thiến Tuyết những gì cô ấy muốn.
Quả nhiên, Tiêu Thiến Tuyết vừa dứt lời, ánh mắt đã nhìn thẳng sang cậu, chua chát hỏi: “Anh nói cho em biết đi, có phải em thật sự rất tệ không?”.
“Vì sao sư tỷ cũng ở bên anh rồi, em lại không có cơ hội nào?”.
Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, nghe cô ấy nói, cậu chậm rãi ngồi dậy: “Đừng nghĩ linh tinh, cuộc đời vô thường, chuyện này không liên quan gì đến việc em có tài giỏi hay không”.
“Nói thật lòng, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh và sư tỷ của em cũng sẽ không có quá nhiều liên hệ. Anh không sợ em nói với cô ấy, bây giờ anh chỉ là chịu trách nhiệm với cô ấy mà thôi, không hề có tình cảm gì”.
Cậu đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đến đầu thuyền.
“Cuộc đời vẫn còn dài, em hãy đặt hết tâm tư vào việc tu luyện. Trái Đất trong tương lai, các em mới là nhân vật chính!”.
Cậu nói xong thì bước ra một bước, đã biến mất ngay giữa hồ, chỉ còn tiếng nói vọng lại.
“So với một Tiêu Thiến Tuyết kiêu ngạo lạnh lùng như bây giờ, anh vẫn thích cô bé láu lỉnh, chửi mắng anh ở trên thuyền trước kia hơn”.
“Đợi anh trở lại Trái Đất, có lẽ anh sẽ được nhìn thấy một phiên bản chân thực hơn ở em!”.