Chương
Nói xong, cậu tiến về phía một chiếc thuyền đánh cá trên bến cảng, rõ ràng không muốn xen vào chuyện này nữa.
Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, âm thầm lắc đầu. Nhưng cô ấy cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của Liễu Thiên Tâm, lập tức an ủi: “Thiên Tâm, hi vọng cậu thật sự nghĩ thông suốt, dù có thế nào cũng đừng coi rẻ sinh mạng mình”.
Nói xong, cô ấy vỗ vai Liễu Thiên Tâm, sau đó đi theo Diệp Thiên và Lí Thanh Du.
Nhìn bóng dáng ba người họ lên thuyền đi xa, Liễu Thiên Tâm nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ.
Dù Diệp Thiên có gia thế địa vị ra sao, Tiếu Văn Nguyệt vẫn có thể đi cùng Diệp Thiên, không giống như cô ấy, bây giờ một mình đơn côi, thậm chí ngay cả sự bầu bạn cơ bản nhất cũng là hi vọng xa vời.
Suốt một buổi chiều, Diệp Thiên đưa Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du đi hết các thắng cảnh nổi tiếng trên đảo Shangri-La, thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp ở Maldives. Sáu giờ chiều, bọn họ đúng giờ lên thuyền quay về, đi đến lễ đường kết hôn trên mặt nước.
Lê đường kết hôn trên nước này trải dài năm trăm mét trên mặt biển, ở cống vào bên bờ biển, nhà họ Diệp cử quản gia A Phúc thiết lập điểm kiểm tra, ai có thiệp mời mới được vào trong. Đằng sau cổng vào là một hành lang bằng gỗ dài năm trăm mét, lúc này đã đứng đầy người, ai nấy đều xếp hàng chuẩn bị vào trong lễ đường. Nơi cống vào có không biết bao nhiêu người đang đứng đó, chỉ muốn nhanh chóng đưa thiệp mời vào trong dự lễ.
Những người có thể đứng xếp hàng ở đây đều sở hữu tài sản hơn mười tỷ, không phú thì quý, thậm chí có đến mấy người là lãnh đạo của một tỉnh. Ngoài ra còn có một vài nhân vật quan trọng cấp quốc gia, vai đeo quân hàm cành ô liu. Trong thời gian ngắn, cả lễ đường kết hôn trên nước trở thành nơi tụ tập các nhân vật quyền thế nổi tiếng, ung dung hào hoa nhất.
Những người giàu nhất một phương bình thường nắm giữ tài sản mấy tỷ, xưng vương xưng hùng ở một thành phố, vào nơi này lại không có cả tư cách đến gần, chỉ có thể đứng ở vòng ngoài quan sát, thậm chí còn phải nịnh nọt khiêm nhường. Nhưng trong lòng mỗi người không hề oán hận hay bất mãn, ngược lại vô cùng vui vẻ và cảm thấy vinh dự.
Bởi vì đây là hôn lễ do nhà họ Diệp ở thủ đô tổ chức, là lễ thành hôn của em trai ruột người đứng đầu thế giới hiện nay. Đừng nói là vào được lễ đường kết hôn, chỉ cần có thể móc nối một chút quan hệ với người đó thôi đã là niềm vinh dự cao quý nhất, là biếu tượng tuyệt đối cho địa vị và thân phận.
Diệp Thiên không cậy thân phận và quan hệ của mình để vào trong trước, mà dẫn theo Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du xếp hàng đợi. Khoảng mười mấy phút sau, bọn họ mới tới được cổng vào, đúng lúc đó, một giọng nói không hợp thời bỗng vang lên ở gần bên.
“Tu Tuyệt, hãy cho em một cơ hội, cũng cho tình cảm giữa hai chúng ta một cơ hội được không?”.
“Anh dẫn em vào gặp bác trai và bác gái, em tin họ sẽ không ghét em. Chúng ta cùng nhau cố gắng một lần, cầu xin anh đây!”.
Ba người nhóm Diệp Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy cạnh lối vào không xa, Liễu Thiên Tâm đang níu kéo Khương Tu Tuyệt, khố sở van nài.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày. Cô ấy không ngờ Liễu Thiên Tâm lại đến đây, còn tìm tới Khương Tu Tuyệt. Rõ ràng lúc trước Liễu Thiên Tâm nói nghĩ thông suốt rồi chỉ là tự mình lừa mình, rốt cuộc vẫn không buông bỏ được đoạn tình cảm này.
Khuôn mặt Khương Tu Tuyệt đầy vẻ âm trầm và mất kiên nhẫn, hất tay Liễu Thiên Tâm sang một bên.
“Liễu Thiên Tâm, cô định quấy phá đến lúc nào đây?”, cậu ta đè thấp giọng, sợ người xung quanh chú ý đến phía này, không hề che đậy sự tức giận của mình.
“Có chuyện gì thì có thể về nước rồi nói, sao cô lại chạy đến đây? Cũng không nhìn xem đây là đâu!”.