Chương
Sóng lửa xung quanh cuộn trào, Chúc Dung chìm trong ngọn lửa, hai mắt đỏ rực tỏa ra ánh sáng rợn người, lạnh lùng cười với Cộng Công: “Cộng Công, tôi đoán ông nhất định cũng sẽ tìm đến đây. Thật tốt quá, hôm nay kẻ thù của tôi đều đến đông đủ!”.
“Đã đến lúc thanh toán món nợ của mấy nghìn năm trước rồi!”.
Ông ta nói xong mới quay sang nhìn Diệp Thiên, ánh mắt đột nhiên thay đổi. Rõ ràng ông ta cũng phát hiện ra Diệp Thiên không phải là Hoàng Đế mà ông ta muốn tìm.
“Thằng nhóc, cậu là ai? Vì sao trên người lại có khí tức tương tự với Hoàng Đe?”.
Trên không trung, ba người đứng giữa trời, hình thành thế chân vạc. ở phía dưới, vô số người nổi tiếng quyền quý đến tham dự hôn lễ đều không hiểu ra sao. Ngay cả mấy người Thi Tú Vân, Diệp Vân Long cũng không biết hai người ăn mặc như người hoang dã thời xưa đó có lai lịch thế nào.
Diệp Thiên lần lượt quan sát hai người nọ, sau đó động tinh thần, giọng nói truyền đi xa nghìn dặm, kết nối với linh hồn trái đất.
“Tiền bối, không cần phí sức tìm hai thủ lĩnh của hai chủng tộc thời hoang sơ nữa, bây giờ bọn họ đã đứng trước mặt tôi, hơn nữa gần như là đồng thời xuất hiện”.
Giọng nói của linh hồn trái đất lập tức truyền tới, chứa đựng vẻ kinh ngạc: “Bọn họ lại đồng thời xuất hiện sao?”.
Sau giây lát im lặng, linh hồn trái đất như nghĩ ra điều gì: “Tôi hiếu rồi!”.
“ở thời kì hoang sơ sáu nghìn năm trước, Hoàng Đế chính là đứa con sao trời của Trái Đất, ông ta là đứa con sao trời đầu tiên của Trái Đất này”.
“Cậu cũng trở thành đứa con sao trời chân chính giống như Hoàng Đế, ở phương diện nào đó, khí tức của hai người sẽ cực kì giống nhau. Chắc chắn là Chúc Dung và Cộng Công đã cảm ứng được khí tức đứa con sao trời từ cậu, lầm tưởng cậu là Hoàng Đế nên mới không hẹn mà cùng đến tìm cậu”.
“Sáu nghìn năm trước, Hoàng Đế là thủ lĩnh của nhân tộc, ông ta đã dùng mưu kế khiến tộc người khổng lồ lửa và người khổng lồ nước tranh đấu với nhau. Hai bên tổn hại nặng nề, nhờ vậy với bảo vệ được nhân tộc yếu đuối. Thế cho nên hai người họ rất căm hận Hoàng Đế, mà
Hoàng Đế thì đã rời khỏi Trái Đất từ mấy nghìn năm trước, e rằng bọn họ sẽ tính món nợ này lên đầu cậu”.
“Hoàng Đế là đứa con sao trời đầu tiên? Hơn nữa, ông ta cũng đã rời khỏi Trái Đất?”.
Nghe được tin tức này, ánh mắt Diệp Thiên nghiêm lại, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cậu không kịp hỏi rõ ràng, tiếng quát thô bạo của Chúc Dung đã cắt ngang cuộc đối thoại giữa cậu và linh hồn trái đất.
“Nhóc con, hóa ra cậu cũng là người được Trái Đất tuyển chọn giống như Hoàng Đế. Xem ra cậu là truyền nhân chính thống của Hoàng Đế?”.
Chúc Dung nheo hai mắt lại, ngọn lửa xung quanh bắt đầu chuyển động với tốc độ cực nhanh, hình thành một lốc
xoáy lửa sâu không thấy đáy.
Ông ta nắm chặt năm ngón tay, ngọn lửa nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một thanh trường kiếm toàn thân bằng lửa trong lòng bàn tay ông ta. Trên thân kiếm, những hoa văn cổ xưa khó hiểu được khắc một cách chỉnh tề, cả đất trời trở nên vắng lặng.
Ông ta nhìn về phía Cộng Công: “Món nợ cũ giữa tôi và ông sau này hãy tính, bây giờ tôi chỉ muốn tìm tên khốn Hoàng Đế, để ông ta nếm mùi đau khổ và giày vò của ta mấy nghìn năm nay!”.