Chương
“Rốt cuộc anh ta là ai?”.
Gần đây Hoa Lộng Ảnh luôn cảm thấy rất kỳ quái. Trong kí ức của cô, mình vốn là tông tượng võ thuật đỉnh cao, chưa bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng thực lực bây giờ của cô đã mạnh hơn trong kí ức không chỉ mười lần.
Thực lực đã được nâng cao như thế nào, chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó, cô lại không hề có ấn tượng, không nhớ nổi điều gì.
Cô đã hỏi bố và ông, nhận được câu trả lời từ bọn họ rằng vì cô luyện công nên tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng tuy miễn cưỡng đột phá được nhưng vẫn để lại di chứng nhất định, mất đi một phần kí ức.
Mặc dù lời giải thích này xem như hợp tình hợp lý, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy phần kí ức mà mình mất đi chứa đựng nhiều thứ có giá trị. Mỗi lần cô cố gắng nhớ lại, cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì, không có chút manh mối nào.
Ví dụ như bây giờ, Diệp Tinh và cô chơi với nhau từ nhỏ đột nhiên có thêm một người anh trai, mà cô lại không hề hay biết.
Nhất là khi nhìn thấy tư thế vô địch chân đạp sông núi, ngự trị đất trời của Diệp Thiên vừa rồi, trong lòng cô mơ hồ dâng lên cảm giác quen thuộc, nhưng lại không biết rốt cuộc là vì sao.
“Bố!”, Hoa Lộng Ảnh nhìn sang Hoa Vô Đạo ở bên cạnh.
“Diệp Tinh không phải truyền nhân duy nhất của nhà họ Diệp sao? Từ lúc nào anh ấy lại có thêm một người anh mạnh như vậy?”.
Hoa Vô Đạo biết trước Hoa Lộng Ảnh sẽ hỏi như vậy, ông ta mỉm cười, trả lời bâng quơ: “Tiểu Ảnh, nhà họ Diệp che giấu chuyện này quá kĩ, thật ra nhà họ Diệp có hai vị truyền nhân. Anh trai của Diệp Tinh được nhà họ Diệp gửi ra bên ngoài tu luyện, không lâu trước đây mới quay về nhà họ Diệp, cho nên chúng ta đều không biết”.
Đây là lời giải thích mà mọi người đã bàn bạc với nhau từ trước.
Hoa Lộng Ảnh nghe vậy mới “ồ” lên một tiếng, xem như chấp nhận lời giải thích này.
Nhưng ánh mắt của cô vẫn dừng trên người thanh niên có gương mặt thản nhiên ấy, tâm trạng khó yên, dường như hai người đã quen biết từ rất lâu.
Trong hôn lễ, Diệp Tinh mặc một bộ Âu phục hào hoa màu xanh biếc, Tiết Băng Ngưng đội vòng hoa phục cổ, mặc sườn xám. Hai người đứng cùng nhau tựa như trời sinh một cặp, nhận lời chúc phúc và sự chú ý của muôn vàn nhân vật nối tiếng quyền quý ở bên dưới.
Tất cả mọi người vốn muốn để Diệp Thiên lên sân khấu làm người chứng hôn, nhưng Diệp Thiên mỉm cười từ chối, để cho Diệp Sơn có vai vế cao nhất trong nhà họ Diệp lên làm thay.
Sau khi đi hết quy trình dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người ở đây, cuối cùng, Diệp Tinh đeo chiếc nhẫn đại diện cho lời thề và hứa hẹn vào ngón áp út cho Tiết Băng Ngưng.
Giây phút này, Tiết Băng Ngưng xuất thân từ phái Cổ Mộ, vốn không có nhiều tình cảm cũng không khỏi rơi nước mắt, ôm hôn Diệp Tinh say đắm. Trải qua hai mươi năm đời người, cuối cùng cô ấy cũng đã có chốn về.
ở bên dưới, Diệp Thiên cùng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du ngồi ở bàn người thân trong gia đình. Chứng kiến cảnh này, hai cô gái vô cùng xúc động, bọn họ cũng hi vọng có một ngày có thể đứng trên lễ đài rực rỡ chói mắt, đợi Diệp Thiên chậm rãi đeo nhẫn vào tay bọn họ.
Nhưng trước khi Diệp Thiên quay trở lại Trái Đất, chuyện này chỉ là mong ước mà thôi.
Diệp Tinh rót rượu xuống tháp ly trên sân khấu. Thấy Diệp Tinh đến mời rượu, bất kể là người đang ngồi có thân phận cao quý thế nào, quyền thế lớn thế nào cũng lần lượt đứng dậy, cạn ly, chỉ sợ chậm một bước.