Chương
Cuối cùng, Diệp Tinh đến bên bàn Diệp Thiên. Sau khi nâng ly uống cùng mọi người xong, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du thức thời tránh sang một bên. Diệp Tinh thì nhắn nhủ Tiết Băng Ngưng đi chào hỏi những người khác, sau đó kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh Diệp Thiên.
“Anh cả!”.
Cậu ta nâng ly với Diệp Thiên, giọng nói chân thành.
“Em đã từng kiêu ngạo tự phụ về bản thân, cho rằng mình đã đủ năng lực xưng hùng trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng đó chỉ là cách nghĩ cực kì ngu xuẩn của em mà thôi”.
“Từ trước đến nay, người quan tâm em, dẫn dắt em đều là anh cả”.
Cậu ta nói xong thì uống cạn ly, nắm chặt lấy bờ vai Diệp Thiên.
“Anh cả, em biết anh sắp đi khỏi Trái Đất”.
“Đã vậy thì theo quy tắc cũ, hai anh em chúng ta tối nay không say không về!”.
Diệp Thiên mỉm cười, cũng rót đầy một ly Mao Đài.
“Anh chỉ đợi câu này của cậu, cạn ly!”.
Hai anh em ngồi cạnh nhau, ăn thịt uống rượu thỏa thuê, oẳn tù tì gieo xúc xắc, không dùng nửa phần chân lực nào để giải men rượu. Tình cảnh này giống như khi xưa Diệp Thiên gặp lại Diệp Tinh
ở thủ đô, chỉ là tâm trạng uống rượu lại không giống ngày ấy.
Hai người uống hết sáu chai Mao Đài, đến chai thứ bảy, Diệp Tinh đã say, ý thức mơ hồ.
Ngược lại, Diệp Thiên lại không đổi sắc mặt, không hề có biểu hiện gì. Cho dù cậu không dùng chân lực, sức mạnh cơ thể cậu cũng không đến lượt loại cồn mức độ này có thể ngấm vào được, sáu chai Mao Đài đối với cậu mà nói chẳng khác nào uống nước.
“Em dâu, cậu ấy uống nhiều rồi, sau đây phải làm phiền em rồi!”.
Cậu giao Diệp Tinh cho Tiết Băng Ngưng, nói xong thì dẫn Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du rời khỏi hiện trường hôn lễ.
Gió biển buổi tối lành lạnh, Diệp Thiên dẫn hai cô gái đứng bên bờ biển. Cậu ngửa đầu nhìn sao Bắc Cực sáng lấp lánh trên bầu trời, ánh mắt sâu xa.
“Vũ trụ mênh mông vô bờ, chuyến đi hai ngày tới anh cũng không biết là phúc hay là họa”.
“Sau khi anh đi khỏi Trái Đất, các em phải sống thật tốt!”.
Cảm nhận được tâm cảnh hơi buồn bã của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, bọn em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, chờ anh quay trở lại”.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó dang tay ôm choàng hai người, dẫn họ đi thẳng về khách sạn.
Biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hai cô gái đều đỏ mặt, nhưng không kháng cự gì nhiều, mà ngoan ngoãn thuận theo.
Đêm nay xuân ý dạt dào, đối với Tiếu Văn Nguyệt lại có thêm ý nghĩa đặc biệt.
Từ khi cô ấy quen biết Diệp Thiên đến bây giờ đã trải qua rất nhiều chuyện, giây phút này, cuối cùng cô ấy cũng được như mong nguyện, đi đến bước thân mật nhất.
Cô ấy biết từ nay về sau, Diệp Thiên sẽ không còn gạt cô ấy sang một bên nữa.
Sáng ngày hôm sau, hai cô gái dần dần thức dậy, nhưng trong phòng đã không còn bóng dáng Diệp Thiên, chỉ để lại một nụ hôn sâu đậm trên trán các cô.
Khóe mắt hai cô gái long lanh ánh nước, không kìm được nước mắt tuôn rơi, điều này báo hiệu lần sau gặp mặt không biết là khi nào…