Chương
Diệp Thiên gật đầu, đang định dìu Âu Nhã Nhược đứng dậy, một bóng người lại lặng lẽ đứng ở bên ngoài cổng trang viên, nhìn chằm chằm hai người ở bên trong.
“Âu Nhã Nhược, cô lại giấu tôi ngang nhiên làm việc mờ ám với người đàn ông khác ở trên đường phố. Bây giờ lại còn dẫn anh ta vào trang viên của cô, cô có còn biết tới người chồng chưa cưới là tôi hay không? Có còn coi nhà họ Lý ở thành Thiên Bắc ra gì hay không?”.
Người đến là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, gương mặt tuấn tú. Nhưng giữa trán lại chứa sự hung ác sâu đậm, cả người bao bọc bởi khí chất hung dữ, giống như một con bò điên đỏ mắt, cực kỳ nguy hiểm.
Sau lưng thanh niên, quản gia của nhà họ Âu và một nhóm hộ vệ lúc này mới đi đến. Nhìn thấy thanh niên đã đối mặt với Âu Nhã Nhược, bọn họ lại không dám nói thêm nửa câu, càng không dám ngăn cản thanh niên thêm bước nào.
Bởi vì người này chính là truyền nhân trực hệ duy nhất của nhà họ Lý ở thành Thiên Bắc, còn là thiên tài số một của lớp võ thuật Học viện ma võ Thiên Bắc.
Âu Nhã Nhược nhìn thanh niên, trong lòng hơi chùng xuống, thầm nghĩ không hay. Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn bình tĩnh như thường, lạnh lùng nói: “Lý Kiếm Phong, người định ra hôn ước là nhà họ Lý và nhà họ Âu, tôi chưa từng đồng ý, cũng chưa từng thừa nhận anh là chồng chưa cưới của tôi!”.
“Hơn nữa, Âu Nhã Nhược tôi làm gì vẫn chưa đến lượt anh chỉ trỏ. Nơi này là nhà họ Âu, không cho phép anh ngang ngược, cút ra ngoài cho tôi!”.
Từng câu từng chữ của Âu Nhã Nhược vô cùng sắc bén, không khoan nhượng, không hề nể mặt Lý Kiếm Phong.
Lý Kiếm Phong lại không quan tâm đến điều đó, chỉ cười nhạt.
Âu Nhà Nhược,nếu nhà họ Âu và nhà họ Lý đã định ra hôn ước thì cô sớm muộn cùng là người của Lý Kiếm Phong tôi.Tôi không cãi nhau với cô ởđây, Anh ta chuyển đề tài:”Hôm nay tôi đến đây. không phải để tìm cô,mà là tìm anh tại . Nói xong,ánh mắt anh ta lia ngang,dừng trên người Diệp Thiên,sát ý dâng lên trong mắt. “Tên nhóc kia,nếu là đàn ông thì đứng ra đây, nhận lời khiêu chiến của tôi!
“Tên nhóc kia, nếu là đàn ông thì đứng ra đây, nhận lời khiêu chiến của tôi!”.
Hai mắt Lý Kiếm Phong chứa đầy lửa giận, khí thế hung ác mãnh liệt dâng lên từ trên người anh ta, dáng vẻ như sắp ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên.
Nghe Lý Kiếm Phong nói, mọi người đều biến sắc, Âu Nhã Nhược cũng chăm chú nhìn lại.
Trên sao Tử Khúc, giữa người tu luyện linh lực và người tu luyện ma pháp thường sẽ xảy ra chuyện khiêu chiến, mà trong đó có một quy tắc ngầm, đó là bất kể là ai bị khiêu chiến cũng phải chấp nhận.
Trên hành tinh này, không chấp nhận lời khiêu chiến có nghĩa là “kẻ hèn nhát”, sẽ bị những người xung quanh giễu cợt, cuối cùng thậm chí còn bị cô lập hoàn toàn.
Chẳng hạn như Lục Tử Nhiên bỏ lại Âu Nhã Nhược trong lúc nguy cấp, sau khi Âu Thành Hùng báo chuyện này cho Học viện ma võ Thiên Nam, anh ta lập tức trở thành kẻ bị mọi người chán ghét, biến thành đối tượng mà học viên trong Học viện ma võ Thiên Nam đều khinh thường.
Thậm chí vì chuyện này mà Học viện ma võ Thiên Nam đã suy nghĩ đến chuyện đuổi ma pháp sư thiên tài hai mươi hai tuổi này ra khỏi học viện. Từ đó có thể thấy, trên hành tinh sao Tử Khúc, người đời rất coi trọng tôn nghiêm và thể diện.
Cũng chính vì vậy, khi Lý Kiếm Phong nhìn thấy Âu Nhã Nhược đi cùng Diệp Thiên trên đường phố đã tức giận tìm đến nhà họ Âu.
Bây giờ, Lý Kiếm Phong đề nghị khiêu chiến với Diệp Thiên, đồng nghĩa ép Diệp Thiên vào thế đã định không còn đường lui.
Nếu Diệp Thiên từ chối, từ nay cậu sẽ không ngẩng đầu lên nổi ở sao Tử Khúc. Nếu Diệp Thiên đồng ý, vậy thì cậu sẽ phải đối mặt với một thiên tài tuyệt đỉnh đạt tới đại võ sư khi chỉ mới hai mươi tuổi.