Chương
“Vù!”.
Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong những cảm xúc khác nhau trên bầu trời bằng có một ảnh sáng trắng lóe lên. Luồng sáng trắng đó kéo dài trăm trượng,hiện ra hình dạng một thanh kiếm.Đó là một luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ. Kiếm khi dài trăm trượng xé rách bầu trời,chém vào chính giữa chùm sáng màu đen.Đen trắng chạm nhau,sau đó hai bên cắn nuốt triệt tiêu lẫn nhau,cuối cùng cùng nhau tan biến.
Âu Nhã Nhược ôm nỗi đau ngẩng đầu nhìn lên trời, có một người đột nhiên xuất hiện, đứng cách Hắc Thủy Huyền Xà một trăm mét về phía trước.
Đó là một người đàn ông trung niên tuấn tú lạ thường, vóc người cao lớn, đường nét gương mặt rõ ràng. Sau lưng ông ta vác một thanh kiếm khổng lồ màu trắng dài hai mét, cực kỳ uy nghiêm. Ông ta đứng trên không trung, giống như thân kiếm độc nhất vô nhị, trấn áp đất trời.
“Đó là… thành chủ của thành Thiên Nam chúng ta, “Thanh Kiếm Thẩm Phán”, Nhan Đồng?”.
Những người khác cũng kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt vốn tuyệt vọng lại dâng lên sự mong đợi.
Nhan Đồng, thành chủ thành Thiên Nam, là võ hoàng thực thụ. Xét theo đẳng cấp thực lực, ông ta ở cùng cấp bậc với con ma thú cấp bảy Hắc Thủy Huyền Xà này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình đã được cứu.
Cùng lúc đó, đám người Âu Nhã Nhược bỗng nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn ở ngay phía trước bọn họ.
Mấy người họ cùng nhìn sang, ai nấy đều sững sờ. Diệp Thiên vốn đã biến mất trong chùm sáng màu đen lại đứng ở trước mặt bọn họ, không hề bị thương.
“Diệp Thiên? Anh không sao rồi?”.
Âu Nhã Nhược vô cùng xúc động, không nghĩ ngợi được gì nhiều, chạy ào tới bên cạnh Diệp Thiên, nắm chặt cánh tay cậu.
Cô ta tưởng rằng nhờ sự xuất hiện của Nhan Đồng ngăn chặn sức mạnh của chùm sáng màu đen, nên Diệp Thiên mới may mắn sống sót.
Diệp Thiên không phản ứng gì nhiều với việc Âu Nhã Nhược đột nhiên tiến sát tới người mình, chỉ mỉm cười với cô ta.
“Tôi không sao, không cần lo lắng!”.
“Tôi nghĩ cơn bão tố này cuối cùng cũng sẽ qua đi thôi”.
Nghe Diệp Thiên nói, Âu Nhã Nhược không hiểu gì, quái lạ hỏi: “Vì sao?”.
Mặc dù bây giờ Nhan Đồng đã xuất hiện, nhưng cùng lắm cũng chỉ đối kháng ngang sức với Hắc Thủy Huyền Xà mà thôi, vẫn là cục diện năm mươi năm mươi. Nhưng Diệp Thiên lại nói một cách chắc chắn như vậy, tự tin như vậy.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn ra xa chân trời, ánh mắt giống như xuyên qua vũ trụ vô tận, nhìn về phía một hành tinh màu xanh thẳm cách đây rất xa, thản nhiên nói.
“Bởi vì trong kí ức của tôi cũng từng có cảnh tượng tương tự như vậy”.
“Nhưng cuối cùng tai họa đều được ngăn chặn”.
“Yên tâm đi, cho dù là lúc tuyệt vọng nhất, tôi cũng tin rằng sẽ có người đứng ra…”.
Xoay chuyển tình thế Dứt lời,Diệp Thiên chậm rãi nắm chặt năm ngón tay,giống như trong lòng bàn tay cậu đã phong kin mot the gioi. Lúc này,Thôi Cách đang đứng trên tường thành của thành Thiên Nam mìm cười quan sát mọi thứ, ánh mắt bằng nhiên trở nên nghiêm nghị.