Chương
“Không biết nếu để các người tận mắt nhìn thấy loài người mà mình bảo vệ lần lượt chết thảm trước mắt các người, trong lòng các người sẽ có cảm giác gì?”.
Nói xong, nó hạ lệnh cho tất cả ma thú.
“Tàn sát loài người, không chừa một ai!”.
“Gào!”.
Tiếng thủ gầm chấn động đất trời đồng loạt vang lên,hội tụ thành sóng âm rộng lớn,xông thẳng lên chín tầng trước.Đế số ma thú từ trên trời lại xuống,lưỡi dao gió,quả cầu lửa,sấm sét,sương độc,khói đen,tia sáng máu … tấn công điện cuồng vào thành phố. Dù là người tu luyện linh lực,người tu luyện ma pháp hay là người dân bình thường đều không thể chống lại đòn tấn công ùn ùn kéo đến này.Nhiều người còn chưa kịp kêu là một tiếng đã bị xẻ làm biến năm mảnh,biến thành cát bụi.
Máu nhuộm một vùng, tiếng kêu than tuyệt vọng vang lên bên tai không dứt. Thành Thiên Nam vốn phát triển phồn vinh bỗng chốc hóa thành địa ngục Tu La vô cùng đáng sợ, chỉ có cái chết bao trùm.
Biệt thự nhà họ Âu cũng bị chém làm đôi dưới sự tấn công của lưỡi đao gió khổng lồ, khói bụi bay tứ tung.
Đám người Âu Nhã Nhược ngã xuống đất. Nếu không phải vào thời khắc quan trọng, Từ Cẩn dùng một màn chắn ma pháp chặn đòn tấn công còn sót lại, e rằng bọn họ đã lành ít dữ nhiều.
Âu Nhã Nhược giãy giụa bò dậy từ dưới mặt đất, mặt đầy bụi bặm. Nhưng cô ta không còn tâm trạng quan tâm tới chuyện đó, chỉ ngây ngốc đứng nhìn thảm cảnh ở xung quanh, trong mắt toàn một màu tro tàn.
Tám vị hiền giả, cao thủ mạnh nhất thế giới loài người bọn họ đã xuất hiện, nhưng lại bị một thanh niên bí ẩn nhốt lại chỉ bằng một chiêu, không còn sức kháng cự. Sự chênh lệch đẳng cấp sức mạnh thế này đúng là khiến người ta tuyệt vọng.
Bây giờ, không còn sự bảo vệ của tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế, đám ma thú mạnh mẽ có thể nói là không còn kiêng dè điều gì, đánh đâu thắng đó, loài người yếu ớt sao có thể là đối thủ của bọn chúng?
Lần đầu tiên cô ta biết được thế nào là địa ngục chân chính, thế nào là tuyệt vọng chân chính.
Tuyệt vọng?
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi nhìn sang Diệp Thiên. Cô ta nhớ Diệp Thiên vừa mới nói, dù là thời khắc tuyệt vọng nhất cũng sẽ có người đứng ra xoay chuyển tình thế.
Nhưng tình hình bây giờ thật sự còn có kỳ tích xuất hiện sao?
Diệp Thiên đang đứng giữa đống phế tích, mi mày nhíu chặt.
Cảnh tượng thê thảm xung quanh khiến cho cậu cảm thấy vô cùng chán ghét, cậu ghét cảm giác này.
“Vì sao mình lại chán ghét chứ?”.
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, đúng lúc đó, trong đầu cậu bỗng có giọng nói vang lên.
“Đàn anh… cầu xin anh… giết em đi!”.
Một gương mặt quen thuộc đột nhiên hiện lên.
Đó là một cô gái tên Lục Điềm Hi, cậu còn nhớ cô ấy là một đàn em lớp dưới ở trường cấp ba mà cậu từng học.
Lúc đó Lục Điềm Hi đã biến thành ma nô, đau đớn khôn cùng, không thể tự chủ điều khiển cơ thể được nữa.