Chương
“Hóa ra lại là các người đứng đằng sau giở trò!”.
Cậu hiểu ra, có lẽ lần này ma thú tấn công thế giới loài người là do kẻ thuộc thần điện Thái Dương này lên kế hoạch, nhằm đạt được mục đích đen tối.
Nghĩ đến đó, sự chán ghét thần điện Thái Dương trong lòng cậu lại tăng lên một cấp bậc.
Cậu âm thầm khẳng định, có một ngày cậu sẽ đạp cái gọi là môn phái đứng đầu dải Ngân Hà này ở dưới chân, nghiền nát một cách triệt để.
Hôm nay có cậu ở đây, dù cho kẻ thuộc thần điện Thái Dương này có kế hoạch gì, cậu cũng sẽ không để hắn đạt được mục đích.
Giet cau ta!” Thôi Cách lướt mắt nhìn Diệp Thiên,hắn mơ hề cảm giác được sự mạnh mẽ của Diệp Thiên,nhưng không cảm ứng được quá rõ.Hắn cho rằng Diệp Thiên chỉ là một cao thủ ẩn giấu khác trong thế giới loài ngườiởsao Tử Khúc giống như tâm vị hiền giả mà thôi. Hắn lập tức vung tay ra lệnh.Năm con vua thú đồng thời gào lên một tiếng,sóng âm chấn động đất trời xông thẳng lên tầng mây.
Năm bóng hình khổng lồ gần như đồng thời bay qua bầu trời, dấy lên sóng khí rộng lớn, nơi nó lướt qua giống như bão tràn về, phá hủy mọi thứ.
“Là năm con vua thú?”.
Âu Nhã Nhược hoàn hồn lại, trong mắt dâng lên nỗi lo lắng tột độ.
Diệp Thiên đúng là rất mạnh, thậm chí có thể giết chết trăm nghìn con ma thú bằng một đòn tấn công. Theo cô ta nghĩ, Diệp Thiên có thể sánh bằng các cao thủ ở cấp bậc như tám vị hiền giả.
Nhưng phải biết rằng, thứ cậu phải đối mặt là năm con vua thú.
Bất cứ con nào trong năm con vua thú đều có thực lực đối địch với tám vị hiền giả, thậm chí nếu một chọi một, sức chiến đấu đơn độc của bọn chúng còn mạnh hơn bất cứ ai trong tám vị hiền giả.
Bây giờ Diệp Thiên lại lấy một chọi năm, đối chọi trực diện với năm con vua thú, thế cục này đúng là cửu tử nhất sinh, e rằng chỉ có Hoàng Đế Hiên Viên ngày xưa mới có thể đối phó được.
Nhưng cho dù cô ta có muốn giúp đỡ thế nào, lúc này cũng không làm được gì hơn. Với sức mạnh của cô ta thậm chí còn không chen được tới mép rìa, chỉ chân nguyên hộ thân của năm con ma thú đó chạm nhẹ vào cũng đủ nghiền nát cô ta.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, năm con vua thú đã đến phía trên đỉnh đầu Diệp Thiên.
Đôi mắt phượng của Băng Tuyết Thiên Ma Thú nhìn chằm chằm Diệp Thiên, cười nhạt: “Không ngờ trừ tám vị hiền giả ra, thế giới loài người vẫn còn có sự tồn tại như cậu!”.
“Đáng tiếc, chỉ dựa vào một mình cậu, có lợi dụng địa thế cố gắng chống cự thế nào đi nữa cũng chỉ uổng công vô ích, hôm nay ai cũng không bảo vệ được thế giới loài người!”.
“Nộp mạng đi!”.
Nó liên tục gào lên, đôi cánh trắng như tuyết đằng sau lưng tung ra, băng tuyết từ trên trời rơi xuống, nhiệt độ hạ xuống vô cùng lạnh lẽo. Nơi nó lướt qua, tất cả đều bị đóng băng, mặt đất cũng bị đông cứng thành nhiều lớp sương băng, lan thẳng đến dưới chân Diệp Thiên.
“Còn chưa đạt tới cảnh giới sử thi cấp thần hoàng mà cũng dám huênh hoang trước mặt tao?”.
Đứng trước đòn tấn công của Băng Tuyết Thiên Ma Thú, Diệp Thiên bỗng nhiên khẽ cười lắc đầu.
Thực lực của năm con vua thú đều tương đương nhau, theo cậu cảm ứng thì có lẽ đều ở cảnh giới sử thi cấp quân vương, so với cảnh giới sử thi cấp thần hoàng vẫn còn một khoảng cách tương đối.
Đối với Diệp Thiên hiện tại mà nói, cấp bậc này thậm chí còn không tính là đối thủ.