Chương
“Số mệnh của loài người ở sao Tử Khúc vẫn cần có tám anh em chúng ta thay đổi, chúng ta sẽ kế thừa ý chí của cha!”.
Đại hiền giả không trả lời, chỉ nắm chặt tay, bóp nát chiếc nhẫn Tu Di đeo ở ngón giữa của ông ta. Một luồng sáng lập tức tỏa ra từ chiếc nhẫn, một vầng sáng rực rỡ hiện lên.
Trong vầng sáng, một viên tinh thạch hình thoi màu tím nhạt lặng lẽ xoay tròn, làn sóng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ lan tỏa, giống như ẩn chứa một thế giới ở trong đó.
“Hả?”.
Cảm nhận được làn sóng sức mạnh kỳ lạ, Thôi Cách lập tức ngưng mắt nhìn về phía tám vị hiền giả.
Khi hắn nhìn thấy tinh thạch màu tím lơ lửng phía trên tay của đại hiền giả, trong mắt lập tức lóe lên sự vui mừng và tham lam.
“Tinh thể sao Tử Khúc, cuối cùng cũng quyết định sử dụng rồi sao?”.
Mục đích hắn đến sao Tử Khúc là vì viên tinh thạch đại diện cho khí vận và sức mạnh của sao Tử Khúc này. Bây giờ, cuối cùng hắn cũng đã buộc tám vị hiền giả phải chủ động lấy nó ra.
“Nhân danh của ta, theo ý của người, sao Tử Khúc, hãy ban sức mạnh của ngươi cho ta, để ta đánh bại cường địch tà ác!”.
Đại hiền giả lẩm nhẩm, giống như ngâm nga thần chú, lại giống như cầu khấn sao Tử Khúc. Giọng nói của ông ta vang lên, tinh thạch màu tím trong tay tỏa ra hào quang, chiếu sáng bốn phương tám hướng, giống như muốn phá vỡ tường ngăn cho bọn họ, phá vỡ lồng giam.
“Vù vù!”.
Vốn dĩ sử dụng tinh thể năng lượng của sao Tử Khúc sẽ có thể phá vỡ xiềng xích, nhưng sắc mặt đại hiền giả bỗng nhiên thay đổi.
Ông ta phát hiện, lúc hào quang sức mạnh tỏa ra từ tinh thể sao Tử Khúc chạm vào vách lồng giam mà Thôi Cách dựng nên lại bị bẻ cong một cách quỷ dị, giống như đã mất đi sức mạnh.
“Sao lại như vậy?”.
Tám vị hiền giả đều biến sắc.
Thôi Cách chắp tay sau lưng,cười nhạt nói:Tinh thể sao Tử Khúc đúng là chứa sức mạnh rất lớn, nhưng đáng tiếc,người sử dụng nó cũng cần phải có thực lực tương đương mới có thể phát huy được uy lực thực sự của nó. Các người đã sử dụng tinh thể sao Từ Khúc nhưng lại không thể phá về vách ngăn lồng giam của tôi nói cho cùng cũng là do sức mạnh của các người quá yếu.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ giễu cợt, giống như cúi nhìn con kiến dưới đất: “Khi xưa, tinh thể sao Tử Khúc ở trong tay Hoàng Đế Hiên Viên đã phát huy sức mạnh lớn đến thế nào. Ngay cả chưởng môn của thần điện Thái Dương bọn ta cũng suýt chút nữa bại dưới tay Hoàng Đế Hiên Viên. Các người là hậu duệ của ông ta mà lại quá tầm thường!”.
Hắn giơ tay ra, nắm vào hư không, sức hút mạnh mẽ tuôn ra, hút lấy tinh thể trong tay đại hiền giả.
“Đám vô dụng thấp kém như các người có tư cách gì mà sở hữu nó? Hãy giao nó cho tôi đi!”.
“Khốn nạn!”, tám vị hiền giả trợn trừng mắt như sắp nứt ra, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể nhìn tinh thể sao Tử Khúc dần dần bay đến tay Thôi Cách.
Nếu tinh thể này bị Thôi Cách lấy đi, rút hết sức mạnh trong đó thì đến lúc đó đừng nói là loài người ở sao Tử Khúc, ngay cả ma thú ở sao Tử Khúc, thậm chí là muôn vàn sinh linh khác cũng sẽ bị diệt vong. Hành tinh tràn đầy sức sống này cũng sẽ biến thành một hành tinh chết, không còn sinh mệnh.