Chương
Một quyền này cách Thôi Cách một trăm trượng, nhưng khi vung ra, không gian nơi Thôi Cách đứng đột nhiên lõm xuống, sau đó vỡ tan tành, xuất hiện vô số dòng chảy rối không gian.
Bóng dáng Thôi Cách cũng méo mó vỡ tan trong đó, Đại Nhật Đạo Thể dần dần tan rã, cuối cùng hóa thành vô số mảnh vụn bọt máu, biến mất trong dòng chảy rối không gian.
Đất trời bình yên trở lại, chỉ còn một mình Diệp Thiên chắp tay đứng đó, nhìn bao quát mọi thứ.
Cái chết của Thôi Cách không hề khiến cậu có bất cứ cảm xúc nào. Cậu cũng nảy sinh cảm giác thán phục với cơ thể của mình hiện tại.
Cậu đã từng gặp trường hợp xác thịt tan nát rồi tái tạo lại. Lúc đó, cậu đang trên đường đến tiểu thế giới, bị sức mạnh không gian ở nơi nối tiếp giữa tiểu thế giới và giới thế tục khuấy thành mảnh vụn, sau đó mới đắp nặn lại, sức mạnh xác thịt nâng cao một bậc.
Nhưng lúc đó cơ thể cậu không bị hủy diệt hoàn toàn, mà là bị sức mạnh không gian đánh tan thành trạng thái phân tử nhỏ bé. Vì thần hồn của cậu chưa bị hủy diệt nên có thể hội tụ lại các phân tử rải rác, ngưng tụ thành cơ thể.
Lần này lại khác hoàn toàn với lần đó, Diệp Thiên có thể cảm giác được lúc nãy thân xác cậu đã thật sự tan nát, biến mất một cách triệt để, không chừa lại cọng lông nào, không còn một tế bào nào. Ngay cả cậu cũng cho rằng vì mình quá vội vàng, dùng hoa chỉ cảnh thăng hoa Phệ Thiên Thần Thể nên dẫn đến xác thịt nổ tung.
Nhưng cậu không ngờ, dưới sự dẫn dắt của thần hồn, cậu lại có thể dùng nguyên khí đất trời ở xung quanh tạo lại cơ thể.
Bây giờ, mỗi một tấc cơ thể cậu đều được ngưng tụ từ nguyên khí đất trời thuần khiết, có thể gọi là chân chính thoát khỏi đất trời, đạt đến cảnh giới thần kỳ ngay cả cậu cũng chưa từng tưởng tượng đến.
Cậu thầm nghĩ dựa vào xác thịt này, khi đối diện với tu sĩ quyền năng có sức mạnh vượt hơn mình rất nhiều kia, dù cậu không địch lại nổi cũng có thể miễn cưỡng không bị đánh bại.
Diệp Thiên chậm rãi siết chặt năm ngón tay,nhớ lại vừa rồi Thôi Cách nhắc tới đạo thể trường sinh,trong làng đã hiểu ra Thân xác này sẽ tên là Phệ Thiên Trường Sinh Thể!.
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!