Chương
Mặc dù không nắm chắc phần thắng, nhưng cậu tin rằng, cậu của bây giờ đã có năng lực đọ sức với thần điện Thái Dương. Cộng thêm những thành viên cũ của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế tạo dựng khi xưa, phân cao thấp với thần điện Thái Dương không phải chuyện gì khó.
Hoàng Đế tựa như hiểu được cách nghĩ của Diệp Thiên, ông ta mỉm cười, nói tiếp: “Trận pháp đi đến sao Ly tôi đã thiết lập ở núi Tiên Nhân ở sao Tử Khúc, cũng là nơi mà tám đứa con của tôi bảo vệ”.
“Trải qua thời gian nghìn năm, có lẽ trận pháp không gian đã đi vào trạng thái ngủ đông. Cậu chỉ cần mang theo tinh thể sao Tử Khúc đén đó, trận pháp sẽ tự sinh ra cảm ứng, khôi phục sức sống lại lần nữa, đưa cậu dịch chuyển đến sao Ly!”.
“Đến sao Ly rồi, có thể cậu sẽ tốn một ít thời gian để tìm ra người bạn cũ của tôi. Năm xưa, ông ấy cùng tôi rời khỏi Trái Đất, xây dựng nên Hiên Viên Điện, cùng nhau chiến đấu với thần điện Thái Dương. Có thể nói ông ấy là người bạn hiểu tôi nhất, cũng là thuộc hạ trung thành đáng tin cậy nhất!”.
“Chỉ cần tìm được ông ấy, cho ông ấy xem dấu ấn linh hồn của tôi để lại trên sao Tử Khúc, ông ấy sẽ tin tưởng cậu vô điều kiện, toàn tâm toàn ý hỗ trợ cậu khiêu chiến với thần điện Thái Dương”.
“Thế à?”, Diệp Thiên gật đầu.
Sau đó, cậu hiếu kỳ hỏi: “Người bạn cũ đó của ông đã rời khỏi Trái Đất cùng với ông, chắc hẳn cũng là nhân vật nổi tiếng thời kỳ Thượng cổ hoang sơ đúng không? Không biết đó là vị nào?”.
Có thể kề vai tác chiến với Hoàng Đế, đồng thời có thể khiến Hoàng Đế tín nhiệm, một nhân vật như vậy chắc chắn cũng là người tỏa hào quang rực rỡ. Diệp Thiên rất tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể khiến Hoàng Đế đánh giá cao như vậy?
Ánh mắt Hoàng Đế trầm tĩnh, giống như quay về quá khứ xa xưa. Chốc lát sau, ông ta mới mỉm cười lên tiếng, nhè nhẹ nói ra hai chữ.
“Phong Hậu!”.
“Ồ?”, Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.
“Ông đang nói tới tể tướng của nhân tộc vào thời kỳ Thượng cổ hoang sơ?”.
Trong thần thoại, Hoàng Đế thống lĩnh nhân tộc, là thống soái tối cao của nhân tộc, còn dưới trướng của Hoàng Đế có bốn vị lương thần danh tướng là Thường Tiên, Đại Hồng, Lực Mục, Phong Hậu.
Trong đó, Phong Hậu là người nổi tiếng nhất, thuộc hàng ngũ tể tướng của nhân tộc, hỗ trợ Hoàng Đế đại chiến với yêu tộc, ma tộc, đánh đâu thắng đó, vô cùng dũng mãnh.
“Long Quy xuất từ nước sông Lạc, chim Phượng ngậm thư giữa mây xanh. Nhân mệnh Phong Hậu diễn thành văn, Độn Giáp Kỳ Môn nay bắt đầu!”.
Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm, lời cậu ngâm là câu thơ nổi tiếng trong “Yên ba điếu tẩu ca”, bốn câu này thuật lại truyền thuyết về Phong Hậu.
Ý nghĩa của nó là trên trời ngang qua một con chim phượng ngậm một cuốn sách, tên là “Kỳ Môn Độn Giáp”. Hoàng Đế lấy được đã sáng tạo nên bố cục cơ bản của Kỳ Môn Độn Giáp, sau đó ông ta sai Phong Hậu chép những bố cục Kỳ Môn này thành chữ viết, dần dần phát triển thành thuật Kỳ Môn Độn Giáp sau này, cũng là đạo của trận pháp.
Rất nhiều người nói người tập hợp Kỳ Môn Độn Giáp là Hoàng Đế, cũng có nhiều người nói Phong Hậu chính là người thu thập viết lại Kỳ Môn Độn Giáp, không ai có thể vượt trên ông ấy.