Chương
Nếu trước kia Diệp Thiên nói như vậy, chắc chắn mọi người sẽ khịt mũi khinh thường, xem như cậu nói lung tung, mỉm cười cho qua. Nhưng Diệp Thiên đã làm Nguyệt Mị trọng thương, đè ép toàn bộ đội ngũ Tiên Hồ Tông, lời này nói ra lại khiến người khác không thể không tin.
Đám người của Tiên Hồ Tông cũng vô cùng ngạc nhiên trước tin tức này. Sau nỗi kinh ngạc ngắn ngủi, Nguyệt Mị mới dần dần hoàn hồn: “Không ngờ Hiên Viên Điện lại ẩn giấu một nhân vật như cậu!”.
“Lúc trước là chúng tôi đã đánh giá thấp Hiên Viên Điện!”.
Ả ta được sự dìu đỡ của các đệ tử Tiên Hồ Tông đứng dậy, chợt cười nhạt nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi thừa nhận sức mạnh tinh thần của cậu rất mạnh, nhưng dựa vào đó mà muốn chiếm lối vào di tích nơi này thì còn lâu!”.
“Phân thân tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang có sức chiến đấu sánh ngang với kim đan thần phẩm. Mặc dù sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn tôi, nhưng tu vi của cậu quá yếu, hoàn toàn không thể chiến thắng ông ta!”.
“Muốn độc chiếm lối vào này, nằm mơ giữa ban ngày!”.
“Ồ? Thế sao?”, Diệp Thiên chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
“Chẳng lẽ cô cho rằng chỉ có dựa vào ngọc phù năng lượng trong tay cô thì mới có thể thắng được ông ta?”.
“Cái gì?”, Nguyệt Mị nghe vậy không khỏi giật mình: “Sao cậu biết trong tay tôi là ngọc phù năng lượng?”.
Ngọc phù mà ả ta nắm trong tay chính là một ngọc phù năng lượng, trong đó chứa năng lượng mạnh mẽ do tu sĩ nguyên anh đích thân truyền vào, một khi sử dụng có thể sánh ngang với đòn tấn công dốc hết toàn lực của một vị tu sĩ nguyên anh. Đó là vật mà Thú Thần Giáo đứng sau Tiên Hồ Tông tặng cho, chuyên dùng để đối phó với phân thân tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang.
Nhưng đây là bí mật tối cao của Tiên Hồ Tông, ả ta không hiểu vì sao Diệp Thiên lại biết.
“Tôi đã phát hiện ra dao động năng lượng trên đó từ sớm, có gì phải ngạc nhiên?”.
Gương mặt Diệp Thiên trầm tĩnh, trước tiên truyền âm vào tai Ôn Thắng Nam, sau đó lạnh lùng nhìn Nguyệt Mị, ánh mắt lóe sáng.
“Dựa vào ngoại lực chỉ là trò vặt vãnh mà thôi, bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào là sức mạnh chân chính!”.
“Hãy dùng trận chiến này tuyên thệ sự quật khởi của Hiên Viên Điện!”.
Dứt lời, bóng dáng cậu lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời cao trăm mét, bước từng bước về phía tàn hồn Mộ Chủ Bắc Hoang giết kim đan như giết chó kia.
“Muốn chết!”.
Nhìn thấy cảnh ấy, Nguyệt Mị sửng sốt, giây sau lại cười nhạt lên tiếng, trong mắt tràn ngập sự thù hằn.
Những đệ tử khác của Tiên Hồ Tông cũng ngạo nghễ quan sát, chỉ mong nhìn thấy Diệp Thiên bị tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang giết chết.
Ở chân trời, tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang thấy Diệp Thiên đi đến gần, ánh mắt vẫn hờ hững như vậy, giống như nhìn một xác chết.
“Kim đan tam phẩm, sâu kiến mà thôi!”.
Ông ta còn không nhìn thẳng vào Diệp Thiên, chỉ vung tay lên, dùng ngón tay thay kiếm, nhẹ nhàng vạch một đường giữa không trung.
“Vù!”.
Hư không bỗng nhiên nứt ra, một đường sáng màu trắng hiện ra ngang trời, kiếm ý sắc bén lập tức tràn ra khắp chân trời, chặn mọi đường lui xung quanh Diệp Thiên. Đồng thời, ánh kiếm màu trắng cũng chém tới chính diện Diệp Thiên không sai không lệch.