Chương
Nhưng lúc đó diệp thiên dung tốc độ và tấn công bất ngờ dành chiến tháng, nào có uy lực đáng sợ nuốt chửng nước trời như bây giờ.
Bây giờ bọn họ mới hiểu ra ngày hôm đó vị thần tử này chư hề thể hiện thực lực thật sự. đòn tấn công đáng sợ thật.
Ôn Thắng Nam khẽ giọng lẩm bẩm. Cô ta nhìn bóng lưng ngạo nghễ đứng giữa không trung, ánh mắt không ngừng dao động mãnh liệt.
Cô ta không khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc mình phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đạt đến trình độ như Diệp Thiên hiện nay. Mấy chục năm, một trăm năm, hay là… vĩnh viễn cũng không đạt tới được?
Diệp Thiên lại không đếm xỉa đến người khác nghĩ gì, chỉ chắp hai tay sau lưng, nhìn đám mây hình nấm ở phía trước dần dần tan đi.
Đây chính là Lãm Thiên Kích, nhưng lại khác với Lãm Thiên Kích ngày xưa.
Lãm Thiên Kích trước kia là do chân lực của bản thân Diệp Thiên kết hợp với nguyên khí đất trời, dồn nén hết mức giữa hai cánh tay cậu, sau đó phóng ra, giống như dời Ngũ Nhạc nện xuống kẻ địch.
Sau khi Diệp Thiên tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, Lãm Thiên Kích cũng thay đổi, nâng lên một tầng cao mới. Dựa trên cơ sở ban đầu, kết hợp với lực hút của Phệ Thiên Trường Sinh Thể của Diệp Thiên hiện nay, cậu có thể hút đòn tấn công của kẻ địch rồi nén lại, sau đó dùng nó cho mình, phản công với sức mạnh gấp đôi.
Giống như câu gậy ông đập lưng ông mà mọi người thường nói.
Nhưng Diệp Thiên dũng mãnh hơn, trả lại gấp đôi.
Đám mây hình nấm trên bầu trời dần tan đi, trong đó có một bóng người hư ảo thoắt ẩn thoắt hiện, chính là tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang. Chỉ là giờ phút này, tàn hồn vốn hư ảo đó lại trở nên trong suốt mỏng manh hơn, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Chiêu thức rất hay!”.
“Đạo hữu, lúc trước là tôi xem thường cậu rồi!”.
Tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang không còn khinh thường Diệp Thiên như trước nữa, ngược lại chắp hai tay hành lễ với Diệp Thiên từ xa, thái độ khiêm nhường hơn nhiều.
Mặc dù đòn vừa rồi của Diệp Thiên chưa thể đánh tan ông ta, nhưng ông ta chống đỡ đòn tấn công đã hao tốn toàn bộ sức mạnh linh hồn của tàn hồn này. Tan biến chỉ là vấn đề thời gian, không còn sức chiến đấu như trước kia nữa.
Trước lời khen của tàn hồn Mộ Chủ Bắc Hoang, Diệp Thiên bình thản, không buồn không vui đáp: “Mộ Chủ Bắc Hoang quá khen, đây chỉ là một tàn hồn của ông, nếu là bản thể của ông ở đây, một chiêu này vẫn không thể làm ông bị thương”.
Chỉ một tàn hồn đã có sức chiến đấu sánh ngang với kim đan thần phẩm. Tu sĩ mạnh như thế này Diệp Thiên không hề có ý coi thường, mà xem như một tiền bối, một đối thủ đáng để tôn trọng.
“Ha ha!”.
Nghe diệp thiên nói, tàn hồn của mộ chủ bắc hoang lập tức cười lớn, sau đó cất giọng đầy cảm khái. Lúc tôi rời khỏi sao ly đã để lại năm thân phân tàn hồn canh giữ lối vào động tiên này, không ngờ lại đc chứng kiến chiêu tuyệt diệu như vậy.
Xem ra tiếp sau tôi trên sao ly lại sắp có vị nguyên anh ra đời đương nhiên ông ta đang nói tới diệp thiên, người có thể đánh ra đòn uy lực như vậy không còn cách nguyên anh bao xa nữa rồi.
“E rằng khiến ông thất vọng rồi!”, trước lời sùng bái của Mộ Chủ Bắc Hoang, Diệp Thiên bình thản đáp: “Tôi không phải người ở sao Ly!”.