Chương
“Thế sao?”, nghe vậy, tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang có chút thất vọng, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó ông ta nâng mắt lên nhìn Diệp Thiên, trịnh trọng nói: “Đạo hữu, hình như cậu rất có hứng thú với động tiên mà tôi để lại?”.
“Hứng thú thì không”, Diệp Thiên mỉm cười: “Chỉ là được người khác gửi gắm nên làm hết khả năng của mình, muốn đưa vài người vào trong di tích”.
“Còn chuyện có thể lấy được gì trong đó, có phúc phần tạo hóa gì, tất cả đều dựa vào duyên phận của bọn họ”.
“Vậy à?”, tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang im lặng trong giây lát, sau đó gật đầu, di chuyển bước chân, đứng sang một bên. Trong lúc ông ta di chuyển, nơi ông ta đứng ban đầu có một con đường không gian đủ cho hai người đi qua chậm rãi hiện ra.
“Tôi đã thua dưới tay cậu, lối vào này giao lại cho cậu, hi vọng những gì tôi để lại có thể trợ giúp những hậu bối ở sao Ly tạo nên vinh quang và huy hoàng cho sao Ly”.
Dứt lời, tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang nổ tung, hóa thành đốm sáng đầy trời, hoàn toàn tan biến khỏi đất trời.
Đến bây giờ, những người khác mới phản ứng lại. Diệp Thiên lại thật sự đánh bại được tàn hồn sánh ngang với kim đan thần phẩm ngay chính diện, lối vào nơi này cũng đã được mở ra!
Trong nháy mắt, dưới mặt đất lại xảy ra biến cố. Trong đội ngũ của Tiên Hồ Tông chợt có một bóng người lóe lên, lao thẳng về phía đám người Ôn Thắng Nam, chính là Nguyệt Mị.
Ả ta hành động bất ngờ, muốn bắt giữ Ôn Thắng Nam và các đệ tử Hiên Viên Điện.
Thực lực của Diệp Thiên vượt ngoài dự liệu, ả ta tự nhận không địch lại. Bây giờ Diệp Thiên chiếm giữ lối vào, Tiên Hồ Tông bọn họ muốn vào trong thì phải khống chế đám người Hiên Viên Điện làm con tin.
Tuy ả ta bị Diệp Thiên làm bị thương thần phủ, sức chiến đấu suy giảm nghiêm trọng, nhưng bản thân ả ta dù gì cũng là kim đan cửu phẩm thực thụ, đối phó với đám đệ tử Hiên Viên Điện còn chưa tới cảnh giới tiên thiên như đám Ôn Thắng Nam vẫn dễ như bỡn.
Ngay lúc ả ta tiến đến gần đám người Ôn Thắng Nam, một tiếng động khe khẽ đột nhiên vang lên. Trên người Ôn Thắng Nam bùng lên tia sáng trắng, sau đó một lưỡi dao ánh sáng to cỡ bàn tay phóng thẳng ra từ đỉnh đầu cô ta. Trước ánh mắt kinh hoảng của Nguyệt Mị, lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua cổ họng ả ta.
Lưỡi dao ánh sáng lướt qua một cách lặng lẽ vô thanh, không kèm theo chút máu nào. Nhưng cơ thể Nguyệt Mị đã đứng khựng lại, đồng tử cũng tối lại nhanh chóng, hơi thở sinh mệnh biến mất hoàn toàn.
Các đệ tử Tiên Hồ Tông ở phía sau kinh ngạc phát hiện, thần hồn của Nguyệt Mị bị lưỡi dao ánh sáng to bằng bàn tay đó chém thành mảnh vụn. Còn chưa kịp kêu lên một tiếng, vị kim đan cửu phẩm này đã ngã xuống tại đây.
Người xung quanh vô cùng kinh ngạc. Diệp Thiên từ trên trời đáp xuống, nhìn thi thể lạnh dần của Nguyệt Mị, cười lạnh lùng.
“Tôi đã đoán được cô sẽ giở trò này, đáng tiếc là không có tác dụng”.
Trước khi ra tay với tàn hồn Mộ Chủ Bắc Hoang, cậu đã âm thầm truyền âm cho Ôn Thắng Nam, nói cô ta đề phòng những người xung quanh. Đồng thời dùng lưỡi dao thần niệm với hình thái sức mạnh tinh thần gia trì lên người Ôn Thắng Nam, chờ thời cơ phát động.