Chương
Ba người vừa đến nơi, không quan tâm đến đám người Diệp Thiên, mà nhìn quanh trong điện, giống như đang tìm gì đó.
Chôc lát sau ánh mắt người nhìn diệp thiên đúng hơn là nhìn quả hồn anh giữa lòng bàn tay diệp thiên
Trong nháy mắt bọn họ trở nên nóng bỏng, đồng thời liếm môi. Khí tức này không sai được đâu đây chính là qảu hồn anh
Ánh mắt người giao nhau hiện lên vẻ vô cùng tham lam , người đi đầu xòe tay ra với diệp thiên, giọng cũng trở nên lạnh lùng lạ thường
Nhóc con nếu không muốn chết thì giao quả hồn anh ra đây!
“Nhóc con, nếu không muốn chết thì giao quả Hồn Anh ra đây!”.
Giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sát ý vang vọng trong điện, ba người đàn ông trung niên dáng vẻ tương tự nhau, ánh mắt giống như rắn độc sói đói, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Nghe được lời này, ánh mắt đám người Ôn Thắng Nam cũng lạnh đi, đồng loạt vận chuyển chân lực, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu, cảnh giác nhìn ba người ở phía trước.
Diệp Thiên vẫn có vẻ nhàn nhã, cậu nâng quả Hồn Anh trong tay, thản nhiên nói: “Các người muốn có nó sao?”.
Trong ba người, người đàn ông trung niên đứng đầu lập tức gật đầu, vẻ tham lam trong mắt càng đậm.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu giao quả Hồn Anh ra đây, ba anh em chúng tôi sẽ thả các người rời đi!”.
“Nếu không phối hợp, chúng tôi sẽ giết hết các người, sau đó mang quả Hồn Anh đi!”.
Ông ta mỉm cười, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo: “Người trẻ tuổi, không nên nghi ngờ lời tôi nói, trên sao Ly này, ba anh em Kim Thị chúng tôi xưa nay nói được làm được!”.
“Anh em Kim Thị?”, nghe danh bọn họ, ánh mắt Ôn Thắng Nam lập tức thay đổi. Những người khác của Hiên Viên Điện cũng thay đổi vẻ mặt hoặc ít hoặc nhiều, có vẻ nghiêm trọng.
“Sao vậy? Bọn họ rất nổi tiếng trên sao Ly à?”, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn Ôn Thắng Nam, giống như chất vấn.
Ánh mắt Ôn Thắng Nam lắng đọng, nhỏ giọng nói: “Anh em Kim Thị là tu sĩ thiên tài thành danh đã một nghìn năm trên sao Ly. Bọn họ không gia nhập bất cứ thế lực tu tiên hoặc môn phái nào, mà luôn là ba người cùng nhau tu hành, xem như tán tu”.
“Tuy là tán tu, nhưng thiên phú tài hoa của ba người bọn họ rất đáng kinh ngạc. Trong tình huống không có bất cứ tài nguyên môn phái nào, không có danh sư chỉ dẫn, bọn họ tự mình tìm tòi, chỉ mất ba trăm năm đã tu thành tiên thiên, sau đó lại mất năm trăm năm tu thành kim đan. Bây giờ, bọn họ khoảng một nghìn năm trăm tuổi đã là kim đan thần phẩm thực thụ, uy danh vang vọng sao Ly, dù là ngũ đại thượng tông cũng không muốn tùy tiện chọc giận bọn họ”.
Ôn Thắng Nam giới thiệu ba người họ, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ toát ra sự tôn kính. Bởi vì xưa nay tính cách cô ta rất mạnh mẽ, khâm phục nhất là những anh hùng hào kiệt dựa vào sức mình sánh vai với các môn phái lớn. Cho dù bây giờ bọn họ rất có khả năng là kẻ địch!
“Thế à?”.
Diệp Thiên nghe xong, vẻ mặt không mấy kinh ngạc. Ngay từ khi ba người bước vào đại điện, cậu đã phát hiện ra tu vi thực lực của ba người này.
Ba người kim đan thần phẩm, hơn nữa cảnh giới vững chắc, khí tức ngưng luyện. Thực lực mỗi người đều không thua kém tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang canh giữ cửa, thậm chí là mạnh hơn.
Vả lại mỗi người trong ba anh em Kim Thị đều có cơ thể thân xác thuộc về mình, hơn xa tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang. Khí cơ của ba người này mơ hồ nối liền với nhau, dao động khí tức trong cơ thể gần như hoàn toàn giống nhau, cứ như một thể. Rõ ràng bọn họ tu luyện một loại kỹ xảo chiến đấu hoặc công quyết hợp công nào đó, sức chiến đấu của bọn họ không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai.