Chương
Diệp Thiên xòe hai tay ra, thản nhiên nói: “Ra tay đi!”.
Chữ cuối cùng của cậu vừa dứt, trong điện bỗng nổi gió lớn. Lão tam ra tay trước tiên, ông ta cong gập năm ngón tay lại, đầu ngón tay lấp lánh tia sáng đen mờ nhạt, vồ về phía Diệp Thiên.
“Man Hoang Chi Trảo!”.
Trảo ảnh đầy trời, hóa thành gió lớn sắc bén rộng trăm trượng, xé nát đại điện nơi này, phá vỡ vách đá cứng chắc của đại điện. Ba vết móng vuốt khổng lồ hiện ra, kéo dài đến cuối đại điện.
Chỉ riêng một trảo này đủ để xé nát vụn mười mấy tu sĩ kim đan dưới bát phẩm.
Diệp Thiên bị trảo ảnh bao phủ, chân lực mạnh mẽ dồn ép đến phạm vi nửa thước xung quanh cậu. Nhưng bản thân cậu lại không hề động đậy, chỉ có tia sáng xanh lam bùng lên từ trên người, hình thành một màn chắn bảo vệ mà mắt thường có thể nhìn thấy bên ngoài cơ thể cậu.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả đại điện rung chuyển, sức mạnh mãnh liệt phá tan tất cả tủ thuốc bằng gỗ. Nhưng Diệp Thiên vẫn không động đậy, màn chắn bảo vệ bên ngoài cơ thể cậu bị trảo ảnh đánh trúng chính diện, chỉ hơi lung lay một chút, sau đó lập tức khôi phục.
Thấy vậy, ba anh em Kim Thị đều kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, Diệp Thiên lại dùng chân lực hộ thể chống đỡ Man Hoang Chi Trảo của lão tam. Phải biết rằng đây là kỹ xảo chiến đấu tự sáng tạo mà lão tam đã thành danh nhờ đó.
Gần như trong nháy mắt, ba anh em họ tâm ý tương thông, phát hiện ra thanh niên trước mắt khó đối phó hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
“Không cần do dự nữa!”.
Ánh mắt của Kim lão đại ngưng tụ, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Sau đó, ông ta giơ hai tay quá đỉnh đầu, chân lực mạnh mẽ bùng lên, hóa thành màn ánh sáng.
Kim lão nhị và Kim lão tam cũng không do dự nữa, làm động tác tương tự như Kim lão đại. Ba luồng chân lực đồng thời bay vùn vụt trên cao, ba màn ánh sáng màu sắc khác nhau phủ xuống, hiện ra thế vạc ba chân, bao vây lấy Diệp Thiên.
Diệp Thiên bị ba màn ánh sáng vây vào giữa, không còn thấy bóng dáng của ba anh em Kim Thị nữa, chỉ nghe giọng của lão đại từ tốn vang lên.
“Tu vi của cậu rất mạnh, nếu đã như vậy, ba anh em chúng tôi cũng sẽ không nương tay nữa!”.
“Xin mời cậu nếm thử tuyệt kỹ hợp kích của ba anh em chúng tôi!”.
“Long Hổ Cự Tượng Quyết!”.
“Long Hổ Cự Tượng Quyết!”.
Giọng nói của lão đại vừa dứt, ba màn ánh sáng xung quanh Diệp Thiên cũng bắt đầu dao động dữ dội.
Màn ánh sáng nhanh chóng biến dạng, sau đó mỗi một màn ánh sáng đều hóa thành hình cự thú.
Long, Hổ, Tượng!
Trong nháy mắt, tiếng rồng kêu vang vọng đất trời, hổ gầm chấn động hư không, voi rống sôi sục không dứt. Ba loại cự thú đã tồn tại từ thời kỳ hoang sơ đều tỏa ra uy thế ngút trời của mình, chấn động vũ trụ.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến đám người Ôn Thắng Nam ở xa xa lùi lại liên tục, gần như lùi ra ngoài đại điện mới miễn cưỡng có thể chống đỡ được uy áp khiến người ta nghẹt thở này. Trong tầm nhìn của bọn họ đã không còn thấy được tung tích của Diệp Thiên.
Hiển nhiên, trong sự bao vây của hình chiếu ba con cự thú, Diệp Thiên nhỏ bé như sâu kiến, không thể tìm thấy.