Chương
Chúc Long của Thiên Thần Quốc còn hơn thế, tròng mắt ông ta không ngừng chấn động. Đến bây giờ, ông ta vẫn không dám tin vào mắt mình.
Đó là hoa chỉ cảnh!
Khắp dải Ngân Hà này, có thể tu được hoa chỉ cảnh cũng chỉ lác đác vài người. Đừng nói là Thiên Thần Quốc, dù là trong Thiên Thần Tông, môn phái tu tiên hội tụ nhiều thiên tài trên dải Ngân Hà, có thể tu thành hoa chỉ cảnh cũng không đến năm người. Từ đó có thể thấy, để tu thành hoa chỉ cảnh khó khăn đến mức nào.
Nhưng bây giờ, đóa hoa chỉ cảnh lại xuất hiện trên đỉnh đầu thanh niên không tên tuổi, hơn nữa còn là loài trong suốt không màu, cao cấp nhất trong số hoa chỉ cảnh. Bảo sao ông ta không cảm thấy kinh nagcj được.
Sắc mặt đám người ôn thắng nam ở xa xa mỗi người một vẻ, ngây ngốc đứng nhìn diệp thiên. Với vai trò là người tu tiên, bọn học cũng từng nghe các trưởng lão địa vị cao quý trong Hiên Viên. Điện nhắc tới hoa chỉ cảnh, biết đến sự tồn tại của nó. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, bởi vì trên toàn Hiên Viên Điện, ngoài lão điện chủ hoàng đế ra, không còn ai tu được hoa chỉ cảnh.
Bây giờ, bọn họ lại tận mắt nhìn thấy vật trong truyền thuyết này.
Lúc này ba anh em Kim Thị hoàn toàn mất đi tiếng nói, bọn họ thậm chí còn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình cược thua, nhờ đó có thể gia nhập Hiên Viên Điện.
Diệp Thiên có cả đạo thể trường sinh và hoa chỉ cảnh, người như vậy đúng là độc nhất vô nhị trong vũ trụ. Hiên Viên Điện có cậu ta dẫn dắt, thành tựu sau này sẽ thấp được sao?”.
“Không thể nào!”.
Chốc lát sau, Chúc Long hoàn hồn lại từ trong cơn kinh ngạc, tiếng quát giận chấn động hư không.
“Sao cậu có thể tu thành hoa chỉ cảnh, cậu dựa vào đâu mà tu thành hoa chỉ cảnh?”.
Khi ông ta gào thét, trong mắt bùng lên ánh sáng, ảo ảnh khổng lồ sau lưng ông ta cũng nhấc tay nắm thành quyền, sau đó hung hăng đánh về phía Diệp Thiên đang đứng.
Một quyền này chỉ dùng sức mạnh tinh thần điều khiển, khí kình xuyên qua hư không. Sức mạnh tinh thần dày đặc, ngưng tụ xé rách không gian, cứ vậy đánh đến gần trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên chắp tay đứng trên không trung. Đối mặt với một quyền này, vẻ mặt cậu hoàn toàn không dao động, chỉ mỉm cười lạnh nhạt.
“Cho dù ông có sức mạnh tinh thần cấp bậc nguyên anh, nhưng so với tôi hiện tại đã không còn tác dụng gì nữa!”.
Cậu vừa dứt lời, không gian phát ra tiếng chấn động kịch liệt. Đó là tiếng lưỡi dao thần niệm ở xung quanh cậu dao động với tần suất cao.
Sau đó, lưỡi dao ánh sáng tỏa ra màu lam vàng chui vào hư không, giống như ngựa trắng lướt qua khe cửa, mọi thứ đều chỉ trong chớp mắt.
Khi lưỡi dao ánh sáng xuất hiện lại thì đã xuyên qua nắm đấm của ảo ảnh người khổng lồ, xuất hiện đằng sau nắm đấm khổng lồ.
Trên nắm đấm của ảo ảnh người khổng lồ cao trăm trượng xuất hiện một lỗ nhỏ rất rõ ràng dễ thấy, sau đó nơi lỗ nhỏ có vết nứt lan ra xung quanh. Chỉ nghe “roạt” một tiếng, ảo ảnh người khổng lồ bắt đầu từ nắm đấm, sau đó là cẳng tay, đến bắp tay, cuối cùng là đến vai.
Cả cánh tay tan biến, bị chém thành hư vô!
“Phụt!”.
Ảo ảnh người khổng lồ là Chúc Long dùng sức mạnh tinh thần của bản thân ngưng tụ, có quan hệ mật thiết với thần phủ của ông ta. Một cánh tay của ảo ảnh người khổng lồ bị tàn phế, đồng nghĩa thần phủ của Chúc Long chịu cú sốc cực lớn. Ông ta lập tức rên lên một tiếng, miệng phun ra máu, ánh sáng tràn ngập trong mắt cũng bắt đầu lập lòe, có xu thế tắt đi.