Chương
“Chúc Long trưởng lão!”.
Các đệ tử Thiên Thần Quốc nhìn thấy cảnh ấy đều kinh ngạc hô lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi hốt hoảng.
“Khốn nạn!”.
Thần phủ Chúc Long bị thương, nhưng bây giờ tốt xấu gì ông ta cũng có sức mạnh tinh thần cấp bậc nguyên anh. Sau lúc ngây người ngắn ngủi, ông ta lập tức hoàn hồn, trong mắt hiện lên sự điên cuồng tột đỉnh.
Ông ta không cam tâm, ông ta không tin!
Ngay khi nghe nói Hoắc Chấn Đường bị Diệp Thiên đánh bại, liên tưởng đến lúc trước ông ta giao đấu với Diệp Thiên chịu thiệt, ông ta đã ý thức được độ nguy hiểm của Diệp Thiên. Do đó, ông ta không khinh địch, ngược lại từ lúc bắt đầu đã bóp nát ngọc phù sức mạnh tinh thần của Thiên Thần Tông ban tặng, trực tiếp sử dụng sức mạnh nguyên anh.
Cứ ngỡ đã nắm chắc phần thắng trong tay, nào ngờ người rơi xuống thế yếu vẫn là ông ta, hơn nữa còn triệt để hơn lúc trước.
Lửa giận trong mắt Chúc Long giống như thực thể, tựa hồ sắp đốt cháy cả người ông ta. Dưới sự phẫn nộ tột độ, ánh sáng thần vốn sắp tắt trong mắt ông ta lại đột ngột bùng lên.
Trong hai mắt ông ta lan tỏa ánh sáng màu xanh, dài khoảng một trượng. Cơ thể ảo ảnh người khổng lồ đã mất đi một cánh tay lại giãn nở ra, từ kích thước một trăm trượng tiếp tục cao lên mấy chục trượng, hơn nữa cơ thể trông rắn chắc hơn, gần như hóa thành thực thể. Đây chính là minh chứng sức mạnh tinh thần của ông ta đang bùng phát.
Lúc này, sức mạnh tinh thần của Chúc Long đã được vận chuyển đến mức cao nhất trong đời ông ta, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng liều mạng với Diệp Thiên.
“Nhãi ranh, tôi mặc kệ vì sao cậu có thể tu thành hoa chỉ cảnh, dù sao hôm nay tôi cũng sẽ không tha cho cậu!”.
Ánh mắt Chúc Long tối sầm, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sau đó nắm chặt hai tay, nâng lên quá đỉnh đầu.
Theo động tác của ông ta, ảo ảnh người khổng lồ cũng nâng cánh tay còn lại lên quá đầu. Giữa lòng bàn tay nó, một luồng sáng màu xanh lục rộng mấy chục trượng hóa thành hình một cây trường mâu.
Trên cây trường mâu xanh lục lan tỏa dao động cổ xưa mạnh mẽ, giống như binh khí trong tay thiên thần thời cổ đại. Sau đó, ảo ảnh người khổng lồ khom lưng vặn mình, trên dưới toàn thân giống như cánh cung được kéo căng, tràn đầy lực bạo phát không gì sánh kịp.
Nhìn thấy cảnh này, nhiều cao thủ tu sĩ ngạc nhiên kêu lên.
“Đó là kỹ pháp sức mạnh tinh thần truyền thừa từ Thiên Thần Tông…”.
“Cây Mâu Thiên Thần?”.
“Vù!”.
Chỉ chốc lát sau, ảo ảnh người khổng lồ ném mạnh cây mâu màu xanh lục trong tay đi. Cây mâu ánh sáng chạm vào hư không, tiếng kêu sắc bén vang lên. Gió sức mạnh áp sát cơ thể Diệp Thiên, mái tóc đen bay phần phật giữa không trung.
Thấy cây mâu đã bay tới gần ngực mình, Diệp Thiên vẫn không né tránh.