Chương
Nói xong, Diệp Thiên vung tay, mở ra một lối đi không gian đủ cho hai người đi qua giữa không trung, có thể giúp mọi người an toàn rời khỏi không gian độc lập này.
Anh em Kim Thị nghe vậy thì gọi nhẫn không gian ra, thu cây Thánh Linh vào trong nhẫn rồi đeo vào ngón tay. Sau đó, Kim lão đại nhìn sang Diệp Thiên, kỳ quái hỏi: “Thần Tử, cậu không rời đi cùng chúng tôi sao?”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng: “Mọi người đi trước, tôi vẫn còn một chuyện chưa làm xong”.
Đương nhiên Ôn Thắng Nam biết Diệp Thiên đang nói tới chuyện gì, đôi mắt cô ta lóe lên, lo lắng hỏi: “Vậy chúng tôi ở lại giúp cậu?”.
“Không cần đâu!”, Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu: “Sự cân bằng linh lực ở đây đã bị phá hoại, hơn nữa, tôi cảm giác được ở sâu trong lòng đất, căn cơ của động tiên này cũng đang bị phá hoại lung lay. Đến lúc đó, không chỉ có cung điện lơ lửng, ngay cả không gian độc lập mà Mộ Chủ Bắc Hoang tạo ra cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn”.
“Nếu bây giờ mọi người không đi, muộn chút nữa sẽ bị cuốn vào dòng chảy rối do không gian sụp đổ sinh ra”.
“Cái gì?”, mọi người nghe vậy đều kinh hãi.
Cả không gian đều sẽ sụp đổ, đây là khái niệm gì?
Bọn họ không thể tưởng tượng được, lúc này rốt cuộc sâu trong lòng đất của tòa cung điện lơ lửng đang xảy ra điều gì mà lại khiến cả không gian sụp đổ?
Nghĩ đến đó, Ôn Thắng Nam lo lắng hỏi Diệp Thiên: “Thần Tử, nếu không gian sụp đổ sẽ sinh ra dòng chảy rối, đến lúc đó, chẳng phải cậu cũng sẽ bị cuốn vào trong dòng chảy rối hay sao?”.
Những người khác cũng dồn ánh mắt về phía cậu, đều tỏ vẻ quan tâm.
Nhưng với việc này, Diệp Thiên chỉ cười thoải mái, xua tay với mọi người.
“Không cần lo, chút dòng chảy rối không gian này tôi không để vào mắt!”.
“Mau đi đi, nếu chậm mấy bước nữa, dù là tôi cũng không dám bảo đảm sự an toàn của các cô!”.
Nói xong cậu đẩy ra một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đưa đám người ôn thắng nam tiến vào con đường không gian
Anh em kim thị thấy vậy cũng không do dự nữa lần lượt bước vào con đường không gian
Đám người ôn thắng nam không đi ngay mà đứng trong con đường không gian, hai người một hang đồng thời chấp tay cúi người trước diệp thiên giọng điệu hung hồn.
Chúng tôi ở tổng bộ đợi thần tử trở về.
Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.
Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.
Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.
Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.