Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Ngọc Hoàng đứng cách Diệp Thiên cả trượng, ánh mắt ông ta hơi chớp, trong lòng ngoài kinh ngạc ra còn bắt đầu dấy lên sự phẫn nộ.
Tiêu Ngọc Hoàng uy danh chấn động Hoa Hạ, danh hiệu “Ngọc Hoàng Đại Đế”, đâu phải hư danh? Thế mà lại để lớp người sau nghi ngờ?
“Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi đấy!”.
Ánh mắt ông ta hoàn toàn tối lại.
“Vù!”.
Ngay sau đó, năm ngón tay của ông ta nâng nhẹ, luồng khí ba màu dưới chân nổ ra, hội tụ thành một hình đĩa tròn ba màu phía trước.
Ngón tay của ông ta điểm một cái, một tia sáng trong tỏa ra thuận theo đường mưa rơi, hội tụ thành một lưỡi kiếm gió màu xanh, lam, đỏ dài mười trượng.
“Diệp Lăng Thiên, lưỡi kiếm gió này của tôi lấy nước làm chủ thể, lấy gió làm chất dẫn, lấy lửa để che giấu, bao gồm sức mạnh của ba loại nguyên tố, để tôi xem cậu đỡ kiểu gì!”.
“Băng Hỏa Phong Nhẫn, chém!”.
Tại đây có hình ảnh
Mọi người đều kinh ngạc, Diệp Thiên thế mà lại định dùng bàn tay bằng thịt này để đỡ lưỡi kiếm gió sao?
“Phụt!”.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Tiêu Ngọc Hoàng chỉ cảm thây tia sáng màu đỏ tươi lóe ra trước mắt, lưỡi kiếm gió hội tụ đầy sức mạnh kia thế mà lại đột nhiên vỡ vụn, hòa tan thành hơi nước bay lên không trung.
“Cái gì? Sao có thể chứ?”.
Hai mắt Tiêu Ngọc Hoàng trợn tròn, khoảnh khắc lưỡi kiếm gió tan biến, ông ta chỉ nhìn thấy giữa hai tay của Diệp Thiên hình như có một ngọn lửa màu đỏ rực lướt qua.
Tiếu Văn Nguyệt đứng bên bờ vực xem trận đấu, khi nhìn thấy ngọn lửa thoáng lóe lên giữa hai tay của Diệp Thiên, lông mày cô ta hơi nhíu lại, có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng lại không nhớ ra được đã nhìn thấy ở đâu.
“Còn thủ đoạn gì cứ lôi hết ra đi, trận đấu này tôi sẽ phá vỡ hết mọi chiêu thức của ông!”.
Diệp Thiên nâng một tay lên, khẽ móc tay về phía Tiêu Ngọc Hoàng, động tác đầy vẻ khiêu khích này khiến Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể không thừa nhận, bản thân ông ta từ đầu đến cuối quả thực đều bị Diệp Thiên trấn áp.
Những cao thủ chí tôn võ thuật trước đó bị Tiêu Ngọc Hoàng đánh bại lúc này đứng xung quanh đều mắt tròn mắt dẹt, bọn họ khó mà tưởng tượng nổi, một “Ngọc Hoàng Đại Đế” không ai sánh nổi, thế mà cũng có lúc gặp phải đối thủ khó nhằn.
Thực lực của Diệp Thiên thực sự vượt qua trí tưởng tượng của mọi người.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Hoàng hơi sững lại, tuy ông ta cảm thấy kinh ngạc về sức mạnh của Diệp Thiên, nhưng trong lòng lại không chút sợ hãi.
Tiêu Ngọc Hoàng ông ta tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm nay, làm sao có thể dễ dàng thất bại dưới tay một người lớp sau chứ?
Trần Sư Hành đứng bên cạnh bờ vực, trong lòng thầm mong chờ, ông ta biết Tiêu Ngọc Hoàng chuẩn bị dùng đến quân át chủ bài cuối cùng rồi.
“Ồ!”.
Quả nhiên, Tiêu Ngọc Hoàng đột nhiên kéo hai tay ra, chỉ nghe thấy tiếng gió xé toạc, màn mưa thế mà lại bị chững ở không trung, lấy Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Thiên làm trung tâm, trong bán kính mười trượng, không một giọt mưa nào rơi được xuống dưới.
.