Cao Thủ Tu Chân

chương 401: chương 400

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một nam một nữ này đột nhiên xuất hiện lại đến đây là vì muốn lấy Huyệt Đạo Đồng Nhân đi sao?

Gia Cát Trường Hận nhíu mày, trầm giọng nói: “Hai vj ạ,

Huyệt Đạo Đồng Nhân có tác dụng với những cao thủ trẻ tuổi chưa đạt đến bậc chí tôn võ thuật, hai người đều bước vào chí tôn võ thuật đã nhiều năm rồi, cần nó để làm gì chứ?”.

Biểu cảm của đôi nam nữ trung niên hơi thay đổi, chỉ nghe thấy người đàn ông lớn giọng nói: “Chúng tôi đã ở cảnh giới cuối cấp chí tôn võ thuật đã lâu, Huyệt Đạo Đồng Nhân này biết đâu có thể làm cho võ công trở nên thâm hậu hơn thì sao, nếu chúng tôi có được nó, tu vi sẽ nâng lên một tầm cao mới, cho dù là Mộ Dung Vô Địch, Diệp Vân Long, thậm chí là Diệp Lăng Thiên đang đứng vị trí số một,

chúng tôi cũng có cơ hội sánh ngang so tài!”.

Hai người bọn họ không quan tâm đến sự đời, một lòng chìm đắm trong võ học, Huyệt Đạo Đồng Nhân này là bảo vật thời Tống, bất kỳ thứ gì liên quan đến võ học, bọn họ đều tuyệt đối không bỏ qua.

“Huyệt Đạo Đồng Nhân này, là thứ do HỒ Ngọc Nguyệt chúng tôi bảo quản, các người lại muốn lấy đi, hình như đã không coi tôi ra gì nhỉ?”.

Lí Tẩm Vân im lặng nãy giờ cuối cùng không kìm được nữa, lạnh lùng lên tiếng.

“Hừ!”.

Người phụ nữ trung niên cười khẩy, nói với vẻ coi thường: “Lí Tẩm Vân, cô chẳng qua chỉ đứng thứ tám trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, lẽ nào cô lại muốn ra tay với chúng tôi?”.

Bà ta vung thanh kiếm dài trong tay, thanh kiếm vút một cái, trên quảng trường lập tức xuất hiện một rãnh sâu.

“Biết điều thì để chúng tôi mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi, như vậy chúng tôi cũng không cần làm tổn thương hòa khí với phái Hồ Ngọc Nguyệt!”.

Trên quảng trường, bầu không khí lập tức chìm vào im lặng, các cao thủ trẻ tuổi đều hít ngược một hơi, không dám lên tiếng, cho dù là Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng im lặng không nói gì.

Cuộc đối thoại như thế này rõ ràng không phải cấp độ mà bọn họ có thế can thiệp.

Chỉ có duy nhất Lí Thanh Du nhanh chóng đứng dậy, đi lên phía sau Lí Tẩm Vân, người kia nhắm vào Hồ Ngọc Nguyệt, cô ta là đệ tử của phái Hồ Ngọc Nguyệt, đương nhiên cần dũng cảm đứng lên vì môn phái của mình.

Các cao thủ trẻ tuổi có mặt ở đó ai nấy đều nhíu mày, bầu không khí vô cùng căng thẳng, nhưng Diệp Thiên lại ung dung tự tại rót một ly rượu vang.

Tiêu Thiến Tuyết nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, suýt nữa tức điên, cái tên này cũng không biết nhìn xem đang là lúc nào mà còn thảnh thơi ăn uống như thế sao?

“Hai người kia là ai vậy?”.

Diệp Thiên uống cạn ly rượu vang rồi hỏi.

Tiêu Thiến Tuyết tuy bất mãn với Diệp Thiên, nhưng vằn

trầm giọng trả lời: “Hai người này chắc là cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao, chính là Song Kiếm Tung Hoành đứng thứ năm và thứ sáu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện nay!”.

“Hai người này là đồng môn, tu tập kiếm pháp tung hoành của phái Quỷ Cốc thời Chiến Quốc, bọn họ đều là cao thủ đời trước thành danh đã lâu, bây giờ lại đến HỒ Ngọc Nguyệt của chúng tôi để cướp đồ, đúng là mặt day!”.

“Lát nữa để sư phụ và tiền bối Gia Cát xử cho bọn họ một trận!”.

Tiêu Thiến Tuyết vung nắm đấm trong tay, ngoài miệng nói rất hùng dũng nhưng trên gương mặt lại mang vẻ lo lắng.

Hai mắt Lí Tấm Vân nheo lại, Hồ Ngọc Nguyệt xưa nay có bị ai uy hiếp bao giờ đâu? Cô ấy đang định ra tay thì Gia Cát Trường Hận đột nhiên bước lên trước một bước, chặn trước người cô ấy.

“Hai vị, Huyệt Đạo Đồng Nhân này là đồ vật của Hồ Ngọc Nguyệt, nhà Gia Cát tôi xưa nay có moi quan hệ rất toi với Hồ Ngọc Nguyệt, chuyện của Hồ Ngọc Nguyệt cũng chính là chuyên của Gia Cát Trường Hận

tôi!”.

“Nếu các người muốn mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi, thì phải thắng được tôi đã!”.

Thanh kiếm trong tay cố Triều Sinh khẽ rung, phát ra những tiếng vun vút, những tia sáng lóe lên.

“Gia Cát Trường Hận, ông là một trong “Tứ Tuyệt”, tôi cũng muốn gặp ông từ lâu, để xem ông kế thừa được bao nhiêu tuyệt học của Gia Cát Võ Hầu!”.

Ông ta nói dứt, tất cả mọi người đều sững sờ và chìm trong im lặng.

Ai cũng không ngờ rằng hội nghị Huyệt Đạo Đồng Nhân lần này lại ra nông nỗi này, trở thành trận đối quyết đỉnh cao giữa bốn vị cao thủ trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.

Bốn vị cao thủ trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ này mà ra tay thì khó mà tướng tượng hiện trường sẽ như thế nào.

Trận đấu lập tức diễn ra, Diệp Thiên lại cảm thấy tẻ nhạt, còn vươn vai một cái, đối với cậu mà nói trận giao đấu ở cấp độ này cậu không hề có nhã hứng.

Đúng lúc cậu chuẩn bị đứng lên rời đi, đột nhiên hai mắt sững lại, nheo mắt nhìn về rừng cây phía bên cạnh, mắt cậu lóe lên một tia sáng.

Ngay sau đó, cậu nhếch miệng cười.

“Không ngờ một Hồ Ngọc Nguyệt nhỏ như vậy, hôm nay lại hội tụ cả cao thủ ở cấp độ này, thế này thì sự việc thú vị hơn nhiều rồi!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio