Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên quảng trường, Lí Tẩm Vân và Gia Cát Trường Hận đã tách khỏi vị trí trước đó, chắn Huyệt Đạo Đồng Nhân ở phía sau bọn họ.
Tay trái của Gia Cát Trường Hận ngửa ra, tay phải nắm thành nắm đấm, chính là tư thế Bát Cực Quyền của nhà Gia Cát, bàn tay Lí Tẩm Vân xòe ra, Lí Thanh Du bên cạnh lập tức ném một thanh kiếm dài tới và được cô ấy tóm gọn.
Bọn họ biết Song Kiếm Tung
Hoành si mê võ thuật, khăng khăng cho rằng trên Huyệt Đạo Đồng Nhân có bí mật võ thuật, nên trận đánh này không thể tránh khỏi.
Cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao nhìn nhau một cái, thanh kiếm trong tay một tung một hoành, liên kết tấn công, một ánh sáng mãnh liệt quét qua tứ phía, kiếm khí tung hoành, vô số lá cây rơi rụng đều bị kiếm cắt đứt, bọn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đều không kìm được lùi về phía sau, uy thế này, cho dù bọn họ là thiên tài đỉnh cao thì cũng khó mà đỡ được.
“Để chúng tôi lĩnh giáo tuyệt
học của nhà Gia Cát và kiếm điến của Hồ Ngọc Nguyệt có gì độc đáo hay không!”.
Cố Triều Sinh cười khẩy, vung kiếm ra, kiếm khí vun vút, chém về phía Gia Cát Trường Hận.
Khương Xuân Dao cũng ra tay đồng thời, tia sáng lóe lên từ thanh kiếm, chĩa thẳng về phía Lí Tẩm Vân.
Hai người ra tay mà như một, hành động y hệt nhau.
Gia Cát Trường Hận lạnh
lùng hắng giọng, nội lực từ hai cánh tay hội tụ lại, đánh một chưởng về phía thanh kiếm.
Lí Tấm Vân bay lên múa kiếm, giao đấu kịch liệt, ánh sáng lưỡi kiếm tung hoành ngang dọc, khí thế vô cùng gay cấn.
Bốn vị chí tôn võ thuật trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ giao đấu vô cùng khốc liệt, các cao thủ trẻ tuổi có mặt trong hiện trường chỉ có thể đứng một bên quan sát, những trận giao đấu ở cấp độ này, cho dù là những người mạnh như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh hay Lí Thanh Du cũng không có bán
lĩnh can thiệp.
Cuộc giao đấu trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, chỉ có hai mắt Diệp Thiên là như sao, dửng dưng bình thản, từ đầu đến cuối đều nhìn về phía khu rừng bên cạnh.
Tinh thế trận đấu thay đổi liên tục, Song Kiếm Tung Hoành phối hợp hết sức ăn ý, thấm nhuần tinh túy kiếm pháp Quỷ Cốc, Gia Cát Trường Hận vẫn còn dư sức, nhưng Lí Tẩm Vân lúc này lại bị thế kiếm của Khương Xuân Dao trấn áp, chỉ đành miễn cưỡng chống cự.
Trong lòng Gia Cát Trường Hận thầm cảm thấy không hay, tuy ông ta đứng thứ tư trong bảng xếp hạng, nhưng đó là vì ông ta tinh thông pháp trận.
Nếu chỉ nói về tu vi thì hai người Song Kiếm Tung Hoành đều không ai kém ông ta, khi chiến đấu như thế này, ông ta càng không thể tranh thủ thời gian đi bố trận, một khi Lí Tẩm Vân bị Khương Xuân Dao đánh bại, vậy thì sẽ trở thành Song Kiếm Tung Hoành hợp lực đối phó với mình ông ta.
Lấy một địch hai, ông ta đâu phải Diệp Lăng Thiên, đương nhiên không thế đỡ nổi!
“Keng!”.
CỐ Triều Sinh chém xuống một nhát, chém trúng vào bàn tay tràn đầy nội lực của Gia Cát Trường Hận, cơ thể hai người cùng lúc lùi về sau ba bước.
“Ha ha!”.
Cố Triều Sinh cười một cách ngông cuồng: “Gia Cát Trường Hận, cái danh đứng vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng của ông đúng là hữu danh vô thực, chẳng trách gần như tất cả mọi người đều công nhận ông là người kém nhat trong “Tứ TuyẹtT.
“Hôm nay cho dù có ông ở
đây, cũng không thể giữ được Huyệt Đạo Đồng Nhân đâu, trừ khi những người trong top bảng xếp hạng đến đây, nếu không Huyệt Đạo Đồng Nhân này sẽ thuộc về chúng tôi thôi!”.
Ông ta hét lên, khí thế vung kiếm càng lúc càng mạnh, càng chiến càng hăng.
Lí Tẩm Vân bên này đã lép vế hẳn trước Khương Xuân Dao, cô ấy cho dù sử dụng cả “Kiếm Tâm Thông Minh” mạnh nhất trong kiếm điển cũng vẫn không thể chống cự nổi.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết đứng một phía xem mà
trong lòng nóng như lửa đốt, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh tuy có ý muốn giúp nhưng lại không đủ sức lực, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Đúng lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên một nụ cười quái dị.
“Ha ha, hon năm chưa đến Hồ Ngọc Nguyệt rồi, không ngờ hôm nay Hồ Ngọc Nguyệt lại náo nhiệt như vậy!”.
Tại đây có hình ảnh
.