Tiêu Chí Lâm và Vương Hạo Hiên tròn mắt, họ không khỏi ngạc nhiên.
Trái tim Tiêu Tường và những người hâm mộ đua xe xung quanh gần như ngừng đập, chỉ cảm thấy không thể tin được!
Sự trôi dạt quán tính kiểu va chạm quá khủng của Diệp Thiên khiến chiếc Lexus thoát khỏi góc cua sớm hơn Lamborghini, dẫn trước nửa chỗ đậu xe, sau đó cậu điều chỉnh thân xe, nhấn ga và Lexus cán đích đầu tiên.
“Ồ!”
Tiếng reo hò của khán giả vỡ òa như muốn lật tung đường Lục Hoàn.
Mọi người đều cảm thấy đây là cuộc đua kinh hoàng nhất mà họ từng chứng kiến kể từ khi tiếp xúc với xe đua.
Lần cua xe cuối cùng của Diệp Thiên đủ để được ghi lại trong lịch sử.
Blog Senna và Diệp Thiên xuống xe gần như cùng lúc, hai người chỉ cách nhau vài mét.
Blog Senna như người mất hồn, có vẻ như họ vẫn chưa hoàn hồn sau cú cua tuyệt vời của Diệp Thiên.
Rất lâu sau đó anh ta mới ngẩng đầu, có phần tự giễu: “Thiên, tôi vẫn không thắng được cậu!”
“Trước đó tôi có thể dẫn trước, thực ra là cậu đã không dốc toàn lực, đúng không?”
Diệp Thiên cười nhạt, không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ vẫy vẫy tay với Blog Senna: “Chúng tôi đi trước đây, có cơ hội gặp lại sau nhé!”
Ba cô gái Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh đi theo sau Diệp Thiên.
Bốn người đi xa dần, chỉ để lại sự choáng váng và sóng gió trong lòng mọi người.
Tiêu Tường nhìn bóng lưng đang rời đi của Diệp Thiên, đôi mắt đẹp của cô ta trở nên đông cứng, không thể dời đi chỗ khác được nữa.
Tiêu Tường đứng đơ người tại trận, một lúc sau mới định thần lại sau cú dịch chuyển va chạm theo quán tính tuyệt đẹp của Diệp Thiên, trong lòng cô ta là một cảm giác hỗn độn.
Từ lúc gặp Diệp Thiên đến giờ, cô ta chưa bao giờ coi trọng Diệp Thiên, lúc nào cũng tỏ thái độ khinh bỉ, coi thường Diệp Thiên, thậm chí là nhiều lần lăng mạ.
Nhưng cuối cùng, xa thần Tây Nam người mà cô sùng bái nhất, người đã lập kỷ lục về đường đua trên núi ở khắp ba tỉnh, thế mà lại là Diệp Thiên, người mà cô ta luôn coi thường nhất?
Một sự trái ngược quá lớn khiến cô ta khó có thể chấp nhận, nhưng cho dù cô ta có không muốn tin thì cú dịch chuyển tuyệt đẹp vừa rồi của Diệp Thiên lại in sâu trong đầu cô ta, mãi không phai nhòa.
“Hắn thế mà lại là xa thần Tây Nam sao?”.
Tiêu Chí Lâm nắm chặt nắm đấm, thần sắc bất định.
Vốn dĩ tối nay liên kết với Tiêu Tường, đưa bọn Cố Giai Lệ đến đây mục đích là để tìm cơ hội làm cho Diệp Thiên mất mặt trong cuộc đua này, để Cố Giai Lệ thấy được sự khác biệt giữa Diệp Thiên và cậu ta.
Nhưng ai ngờ Diệp Thiên lại giấu tài giỏi như vậy, thế mà lại là xa thần Tây Nam vô địch trong truyền thuyết, kế hoạch của cậu ta không thành công, lại bị Diệp Thiên đánh bại vua xe châu Âu trước mặt bao nhiêu người đam mê đua xe, được mọi người hết lời tán thưởng.
Cậu ta khó có thể tưởng tượng nổi nếu cậu ta đua với Diệp Thiên, vậy thì cậu ta sẽ thua thê thảm đến mức nào, đến lúc đó người không dám ngẩng đầu trước mặt Cố Giai Lệ chỉ có là Tiêu Chí Lâm cậu ta thôi.
“Khốn kiếp!”.
Trong mắt Tiêu Chí Lâm tràn đầy vẻ giận dữ, một lúc sau, mắt cậu ta lóe lên tia sắc lạnh.
“Hừ, cho dù là xa thần Tây Nam thì đã sao? Cậu rời khỏi giới đua xe hai năm rồi, bây giờ cũng chỉ là một thằng ranh với danh tiếng và thực lực rỗng, hai năm qua không có chiến tích thực chất nào cả”.
“Dám cưới người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến cậu phải nhớ kỹ họ Tiêu ở Kiếm Tây là như thế nào!”
Diệp Thiên và ba cô gái cùng đến quán café ở chân núi trên ffuowngfLucj Hoàn, hai tay cậu gối đầu, dựa vào ghế, ba cô đều vô cùng tò mò