Nhưng ông ta trước giờ chỉ nghe nói chứ chưa nhìn
thấy bao giờ, không ngờ Địa Sát lại có được thủ đoạn
này.
“Chị đi, bác Lục có sao không ạ?”.
Kỳ Nhược Tuyết tuy không thích con người Lục Thiên
Thư cho lắm, nhưng Lục Thiên Thư đến đây giúp cô ấy,
bây giờ lại nhìn thấy Lục Thiên Thư bị người bao vây,
nên cũng cảm thấy lo lắng.
“Yên tâm đi, bác Lục của em không phải trận pháp
đơn giản mà có thể kìm hãm được đâu, trên bảng xếp
hạng cao thủ Hoa Hạ, ông ấy đứng thứ đó!”.
Kỷ Nhược Yên mim cười với Kỷ Nhược Tuyết, có Lục
Thiên Thư trấn thủ ở đây, cô ta vô cùng yên tâm.
“Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ sao?”.
Kỳ Nhược Tuyết lầm bẩm, sau đó gật đầu, cô ấy tuy
không phải người trong giới võ thuật, nhưng cũng nghe
Kỳ Nhược Yên nhiều lần nhắc đến bàng xếp hạng cao thủ
Hoa Hạ, tuy cô ấy không có khái niệm cụ thể, nhưng
cũng biết những võ già được liệt vào bảng xếp hạng cao
thủ Hoa Hạ đều vô cùng xuất sắc.
“Bụp!”.
Một tiếng nổ lớn, tất cả mọi người đều lập tức quay
đầu nhìn tới, chỉ nhìn thấy Lục Thiên Thư đã đập vào
lòng bàn tay của Thi Ma.
Bản thân Thi Ma chỉ có thực lực ở cấp đình cao tng
tượng, tuyệt đối không dám đối đầu với cao thủ chí tôn
võ thuật như Lục Thiên Thư, nhưng bọn họ đã luyện Ngũ Hành Địa Sát Trận, có thể hội tụ sức mạnh của người,
dồn tất cả sức mạnh của mọi người chuyển sang một
người, lúc này, cơ thể hắn có nội lực của người khác,
nên mới dám đối đầu chính diện với Lục Thiên Thư.
Bàn tay hai người chạm vào nhau, bàn tay của Thi Ma
đầy khí đen, bị chưởng của Lục Thiên Thư đánh cho khí
đen tàn ra bốn phía, vùng đất dưới chân hai người lõm
xuống, Thi Ma cũng hự lên một tiếng, sau đó lùi về sau
một bước.
Những người còn lại đều mặt mày tái mét, rõ ràng đã
chịu phải cú tấn công không cùng trình độ.
“Các người tưởng dựa vào một trận pháp tấn công
chưa đủ chín chắn là có thể giam chân được tôi sao?
Thật là nực cười!”.
Lục Thiên Thư từ lần trước tận mắt nhìn thấy trận đấu
của Diệp Thiên trên núi Phi Vũ, ông ta đã chịu sự đà kích
lớn, sau khi trở về đến Cán Tây liền dốc sức nỗ lực tu
luyện võ thuật.
Thực lực của ông ta lúc này đã mạnh hơn một cấp so
với chín tháng trước đó, nếu xếp lại bằng xếp hạng cao
thủ Hoa Hạ, thì thực lực của ông ta lúc này chắc chắn có
thể đứng trong top .
“Thùy Vân Thủ!”.
Ánh mắt ông ta sắc lạnh, đánh ra một chưởng nữa.
Chỉ thấy phía trước người ông ra như thể hình thành
một đám mây mù, bao quanh bàn tay ông ta, giống như vẽ tranh trong màn đêm, khói bay lượn lờ, dần hình thành
một bàn tay lớn được bao quanh bởi mây mù, đánh về
phía người kia.
“Ngũ Thành Địa Sát Trận, hội tụ!”.
Thi Ma là trận nhãn, lúc đó hét lên một tiếng,
người còn lại cũng mờ to mắt, đồng thời hét lên, nội lực
được hội tụ vào hai bàn tay, lần lượt được truyền vào cơ
thể Thi Ma.
“Phân Thi Chưởng!”.
Khí đen trên bàn tay của Thi Ma chuyển động, tà khí
cực mạnh, một chưởng đánh thằng về phía bàn tay lớn
kia.
“Rầm!”.