Câu trả lời của Diệp Thiên giống như lời nói giận dỗi của trẻ con.
Câu đầu tiên ông ta còn có thể chấp nhận, nhưng nói gì mà một tháng nữa cậu phải đi học ở đại học Thủ Đô, nên đến làm việc ở nhà họ Tiêu không có ý nghĩa gì, đây rõ ràng là chuyện nực cười nhất trần đời.
Mặc dù đại học Thủ Đô là trường học cao cấp nhất Hoa Hạ, là ngôi trường nổi tiếng lâu đời, nhưng doanh nghiệp của nhà họ Tiêu có không biết bao nhiêu sinh viên tài giỏi của các trường trọng điểm thuộc đề án và , thậm chí không thiếu thạc sĩ, tiến sĩ, ngay cả cao hơn tiến sĩ cũng không dưới năm mươi người.
Cho dù Diệp Thiên thật sự vào học ở đại học Thủ Đô, sau khi hoàn thành việc học cũng chưa chắc có thể được một doanh nghiệp cao cấp thu nhận.
Diệp Thiên vì việc học ở đại học Thủ Đô mà từ bỏ cơ hội làm việc ở doanh nghiệp nhà họ Tiêu, theo ông ta thấy thì đúng là câu chuyện cười cực lớn.
“Diệp Thiên, tôi vốn cho rằng cậu là một viên ngọc chưa được mài giũa, nhưng bây giờ xem ra cậu chỉ là một hòn đá không hề tỏa sáng”.
Tiêu Trường Hà khẽ lắc đầu: “Mỗi năm có bao nhiêu sinh viên xuất sắc của trường trọng điểm tranh nhau vỡ đầu để vào làm trong doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Tiêu, cậu có biết không?”.
“Còn cậu lại vì chuyện đi học ở đại học Thủ Đô mà từ bỏ cơ hội tôi cho, đúng là ngoan cố!”.
“Tôi vốn còn định đào tạo cậu một thời gian, sau này Giai Lệ muốn ở bên cạnh cậu cũng không phải không thể, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi”.
Giọng nói ông ta trở nên lạnh nhạt hơn.
“Nếu cậu đã không đồng ý với đề nghị của tôi, vậy tôi sẽ không giúp cậu bất cứ chuyện gì.
Cậu đã muốn ở bên cạnh Giai Lệ thì đối thủ mà cậu sẽ gặp tiếp sau đây, cậu hãy tự mình giải quyết.
Tốt hay xấu đều là do cậu tự chọn!”.
“Tối nay, ‘thánh cổ phiếu nhỏ’ Lạc Tư Đồ sẽ đến Côn Thành.
Cậu ta sẽ đối xử với cậu thế nào, cậu tự mình suy nghĩ đi!”.
“Cậu ra ngoài đi, giữa tôi và cậu không còn gì để nói nữa!”.
Ông ta nói xong, phất tay, ra lệnh đuổi khách với Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại không biến sắc, khẽ gật đầu với Tiêu Trường Hà, đứng lên.
Cậu ra đến cửa thì dừng chân lại.
“Ông cụ Tiêu, những lời ông nói với cháu hôm nay, từng câu từng chữ đều là lời tận đáy lòng, Diệp Thiên rất cảm động”.
“Nhưng cháu cũng nói ngắn gọn với ông, những thứ ông nhắc tới không hề có ý nghĩa gì với cháu”.
Cậu mỉm cười, ánh mắt ngạo nghễ.
“Tình cảm của Giai Lệ, cháu không có quyền can dự.
Ông muốn chọn một người chồng tốt cho Giai Lệ là chuyện của ông, nhưng tất cả phải xem mong muốn của cô ấy.
Cháu sẽ không để bất cứ ai cưỡng ép làm khó cô ấy!”.
“Còn những người như ‘thánh cổ phiếu nhỏ’ mà ông nói cũng chỉ là nhân vật nhỏ tầm thường đối với cháu mà thôi”.
“Những gì ông cần suy nghĩ không phải là cháu nên đối mặt với bọn họ thế nào, mà là bọn họ tốt nhất đừng động chạm tới cháu!”.
Dứt lời, Diệp Thiên mở cửa rời đi.
Tiêu Trường Hà nhìn đăm đăm, sau khi Diệp Thiên đi một lúc lâu, ông ta mới thở dài lắc đầu.
“Là một hạt giống tốt, chỉ tiếc là quá ngông cuồng, năng lực không đủ, trông có vẻ không chịu nổi chút thất bại, khó mà thành nhân vật lớn”.
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên không hề có thành tựu gì đáng nói, còn thua kém những thanh niên tài giỏi ở tỉnh Vân như Lạc Tư Đồ, Tô Mộ Nhu, Hứa Thuần Canh rất nhiều, nhưng vẫn mạnh miệng nói rằng không xem trọng bọn họ, đúng là huênh hoang.
“Thật là đáng tiếc!”.
Hộ vệ ở bên cạnh gật đầu nói: “Ông đã cho cậu ta một cơ hội tốt, nhưng cậu ta lại không biết trân trọng.
Có lẽ qua mười năm, hai mươi năm nữa, cậu ta nhớ lại chuyện này sẽ hối hận không kịp”.
Tiêu Trường Hà xua tay, không muốn nhắc tới chuyện Diệp Thiên nữa.
Ông ta đã gặp qua biết bao nhiêu người trẻ tuổi coi thường mọi thứ, tự cao tự đại như vậy, nhưng cuối cùng không ai không ngã đến vỡ đầu chảy máu, cúi đầu trước hiện thực tàn khốc.
Ông ta cho rằng Diệp Thiên cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhưng lúc Diệp Thiên rời đi, giọng điệu ngông cuồng bá đạo của cậu vẫn khiến ông ta nghi hoặc.
Ông ta không hiểu, Diệp Thiên lấy đâu ra lòng tin và khí phách đó.
Ông ta im lặng một lúc lâu, bỗng ngẩng đầu nhìn hộ vệ.
“Tiểu Lí, cậu đi điều tra tư liệu của Diệp Thiên đi, càng nhanh càng tốt!”.
Hộ vệ đáp lại một tiếng, tuy không hiểu nhưng vẫn tuân lệnh rời đi.
Ra khỏi thư phòng, Diệp Thiên nhớ tới Cố Giai Lệ đã đến sân sau gặp bà ngoại, thế là tự đi dạo một mình quanh biệt thự nhà họ Tiêu.
Mặc dù biệt thự nhà họ Tiêu không bằng những công viên quy mô lớn, nhưng vì được thiết kế sân vườn riêng biệt, giống như khu vườn phương Tây nên cũng có phong cách khác.
Cậu dạo qua nửa vòng, phía trước đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.
Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh cũng nhìn thấy Diệp Thiên.
Tô Mộ Nhu mỉm cười với cậu, Đàm Nguyệt Ảnh thì không bày tỏ điều gì, vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp Thiên gật đầu với hai người, chuẩn bị đi lướt qua bọn họ, Tô Mộ Nhu lại chủ động gọi cậu lại.
“Diệp Thiên, ông nội đã tìm cậu nói chuyện rồi phải không?”.