Đến lúc đó một người là cậu ẩm hàng đầu ở tỉnh
Văn, một người là nhân vật sửng số đứng đầu tinh
Xuyên, hai người mà giao chiến thì chắc chắn sẽ là một
trận chiến ác liệt.
“Länh đạo, có cấn tôi thông báo một tiếng
không ạ?.
Hộ vệ hỏi Tiêu Trường Hà.
“Không cần đầu”, Tiêu Trường Hà trấm ngâm một
lát rồi xua tay.
“Chuyện của đám trẻ thi cử để bọn chúng tự giải
quyết đi, tôi cũng muốn xem rốt cuộc Diệp tiên sinh
của tỉnh Xuyên có thể làm đến mức nào”.
Đôi mắt ông ta lỏe lên ánh sáng thông tuệ, dường
như đã nhìn rõ mọi chuyện.
Ở khu phát triển, cuối cùng Diệp Thiên và hai người
Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh cũng đã đến “Thủy Ngạn
Minh Môn”.
Thủy Ngạn Minh Môn là quán karaoke mõi mờ ở khu
phát triển Côn Thành, trong đó có gắn % vốn của
Lạc Minh Thư, nữa khu phát triển này đều có các dự án
trọng điểm của ông ta,
Phòng riêng cao cấp nhất ở Thủy Ngạn Minh Môn là
phòng King, Tô Mộ Nhu đi trước, các nhân viên phục vụ
di qua đếu củi người chào hỏi cô ta, vô cùng cung kinh,
rõ ràng cô ta là khách quen ở dãy.
“Chúng ta cứ qua thẳng đó đị, mấy người Giai Lệ đã
đến phòng King rồi”.
Tô Mộ Nhu lạnh lùng nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên gặt đầu, đi theo sau hai người, lướt qua
rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc xưởng xâm xẻ tà, nhưng
cậu đều không liếc nhìn lấy một cái, làm như không
thấy.
Đến trước phòng King, Tô MỘ Nhu không đầy cửa
vào mà dừng bước, nhìn về phía Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu hãy nghĩ cho kĩ, nếu cậu bước vào,
sau đó có xây ra chuyện gi thì cậu cũng phải tự chịu
trách nhiệm, không ai giúp cậu đầu!”.
Đương nhiên cô ta có ý chỉ Lạc Tư Đó, một khi Diệp
Thiên bước vào phòng riêng này thì phải đổi mặt với
Lạc Tư Đồ.
Diệp Thiên chỉ cười mà không có phân ứng gì mấy,
nhìn thấy thái độ này của cậu, Tô Mộ Nhu bất đầc đĩ lắc
đầu, đấy cửa phòng.
Trang phòng riêng đã có mười mấy người ngồi,
những người còn lại Diệp Thiên đều từng gặp một lán,
chính là máy thanh niên vừa rồi cũng xuất phát ở nhà
họ Tiêu, chỉ có hai người cậu thấy lạ hoắc.
Một người trong số đó khoàng hai mưối tuổi, mặc
áo sở mi kẻ caro, hai cánh tay cơ bắp cuốn cuộn, đang
ôm một cô nàng tiếp viên chơi xúc xắc, giọng nói thổ lỗ
sang sảng, không chút che giấu.
Còn những người khác so với hắn có vẻ khiểm tốn
hơn rất nhiều, không it người còn cười hủa theo hắn,
dưỡng như rất kiêng dè, cho dù trong phòng riêng toàn
là giọng của hắn thi cũng không ai dầm tỏ về bất män.
Ngoài cậu thanh niên tràn đây năng lượng này, còn
có một thanh niên khác đeo kinh gọng vàng, mặc áo
tay ngắn Armani màu xanh da trời.
Cậu ta khẽ cười, dung mạo nho nhã, dường như rất
hiền lành, không ít người ở đây lần lượt mời rượu cậu ta,
bọn họ ai nấy đều uống cạn, còn cậu ta chỉ nhấp môi
gọi là, nhưng chằng ai dám tỏ vẻ khó chịu chút nào.
Cậu ta chỉ ngồi ở đó đã có phong thái vương giả lấn
át tất cả, so với cậu thanh niên thô lỗ kia ngang vai
ngang vế, chẳng kém cạnh gì.
Trong số mười mấy người ở đây, rõ ràng hai người
này là tiêu điểm, địa vị cao thấp chỉ nhìn một cái là
nhận ra.
Cố Giai Lệ, Tiêu Lâm, Lương Dung đã đến, bọn họ
ngồi cạnh thanh niên đeo kính gọng vàng kia, cậu ta
đang mìm cười nói chuyện với Cố Giai Lệ, dường như
rất ăn ý.
Diệp Thiên gần như không cần suy đoán, chì
nhìn một cái đã chắc chắn cậu thanh niên này chính là
Lạc Tư Đồ nổi tiếng tình Vân, có biệt hiệu là “thánh cổ phiếu nhỏ”.