Chương 129: Thấu Thiên Lương Cách châm cứu của Tần Lâm không chỉ đơn giản
là Thiêu Sơn Hỏa. Rất nhiều đại sư Đông y khi châm cứu, đều phải
tập trung toàn lực, bệnh nhân nằm yên trên giường,
hai tay cầm kim khống chế lực đạo của đề châm cứu,
những yếu tổ này thiếu một điều cũng không được. Nhưng còn Tần Lâm thì sao, một tay cầm kim
không nói, tay khác còn cầm ấm nước, một lúc làm
hai việc, người bệnh còn ngồi trên ghế, lúc nào cũng
có thề động đậy. Cho dù dưới điều kiện như vậy, vẫn có thể sử
dụng Thiêu Sơn Hỏa, kĩ thuật như vậy thành thục
quá! “Ợ... Người đàn ông lang thang uống hết một ấm nước
lạnh, ợ một tiếng, cùng lúc đó, ấm nước sôi trong tay
Tần Lâm cũng dội hết. Hai cây kim được rút ra, Tần Lâm cầm một cây
kim vừa mảnh vừa dài, lại đâm vào đầu gối của người
đàn ông lang thang. Lần này, tay trái ấn xuống đầu gối ông ấy, tay phải đâm vào. Kim bạc đâm vào, Tần Lâm không hề bỏ tay ra mà
rút cây kim bạc lên một chút. Sau đó, lại đâm vào thêm mấy phân. Một lần rút, một lần đâm, liên tục chín lần như
Vậy. “Thấu Thiên Lương! Là Thấu Thiên Lương!” Là phương pháp châm cứu nồi tiếng ngang ngửa
Thiêu Sơn Hỏa, Thấu Thiên Lương! Thiêu Sơn Hỏa, Thấu Thiên Lương, một cái nạp,
một cái xả. Hai phương pháp châm cứu này vô cùng cao
thâm, hơn nữa hiệu quả vô cùng cực đoan, nên ít khi
được sử dụng, cho dù là cao thủ Đồng y cũng không
dám tùy tiện dùng phương pháp này châm cứu cho
bệnh nhân. Tần Lâm là một người gan to tài lớn, dám cùng lúc
sử dụng hai phương pháp châm cứu này, nếu như là
bác sĩ khác, bên nạp bên xả như vậy rất có thể sẽ gây
tổn thương cho người bệnh. Thấu Thiên Lương rút ra chín lần, đâm vào chín
phát, người đàn ông lang thang thở ra một hơi, như
được thả lỏng. Tần Lâm thu kim. “Được rồi". Nói xong, người đàn ông lang thang đứng dậy, đi
tới đi lui nấy bước, đột nhiên cảm thấy cả người thoải
mái, dưới chân có lực. “Thần y! Thần y! Cảm ơn, cảm ơn!” Người đàn ông lang thang nói xong liền quỳ
xuống trước Tần Lâm, chữa khỏi bệnh cho ông ấy
cũng như cứu mạng ông ấy vậy. Sau này ông ấy cuối cùng có thể tự mình kiểm
sống rồi! Người đàn ông lang thang rút mấy chục tệ còn lại
trong túi ra đặt trên bàn Tần Lâm. “Bác sĩ, chỗ tiền này của tôi nếu không đủ sau
này tôi sẽ kiếm tiền trả cậu!”
Tần Lâm cầm khăn trắng lên lau tay nói. “Chỗ tiền này đủ rồi” Vành mắt người đàn ông lang thang ửng đỏ, liên
tục nói cảm ơn, sau đó mới rời khỏi y quán. Lúc rời đi, bước chân mạnh mẽ. Nhìn thấy thay đổi của người đàn ông lang thang
trước và sau khi bước vào cửa, mọi người đều yên
lặng. Trên thực tế, khi Tần Lâm sử dụng Thiêu Sơn Hỏa
đã không có ai dám nói gì rồi, cứ nhìn chằm chằm Tần Lâm châm cứu, muốn học hỏi một chút. Tần Lâm lau tay xong rồi nói. “Đều thấy đủ chưa, có thể đi rồi đấy". Nghĩ đến lúc nãy, bọn họ đều giễu cợt Tần Lâm,
nói những người có mặt ở đây đều có thể làm thầy
của anh. Nhưng khi Tần Lâm chữa bệnh, bọn họ ai ai cũng
nhìn trộm, học lỏm, hận không thề móc mắt mình ra. Mấy bác sĩ ai ai cũng cảm thấy gò má đỏ rực,
không còn gì để nói.
“Tần thần y trẻ tuổi mà có tài quá, là do mắt tôi có
vấn đề!" “Không sai, cái gọi là anh hùng tuổi trẻ tài cao,
phố Đông y của chúng ta có một thần y trẻ tuổi rồi!" “Tần thần y, tôi là Liễu Tường Lâm của y quán Liễu
Thị bên cạnh, về sau chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhé”. Tần Lâm chữa bệnh xong, mấy bác sĩ già này đột
nhiên đỏ mặt, ai cũng cười như lấy được, lại gần tạo
quan hệ với Tần Lâm. Bọn họ thực sự muốn học phương pháp Thiêu Sơn
Hỏa và Thấu Thiên Lương này. Nhưng đứng trước mặt người trẻ tuổi như vậy đều
không bỏ được thể diện, dù sao trước đây còn nói
người ta không chữa nổi bệnh, kết quả bây giờ lại đi cầu xin người ta, há chẳng phải là mất mặt sao? -----------------------