Chương 318: Con trai của người giàu nhất Tiết Đại Lâm bất đắc dĩ, ð bên ngoài anh là tiểu
bá vương hung hăng ngang ngược, nhưng trước mặt
Hà Niệm Anh anh vẫn chỉ là một thẳng nhóc con sợ
mẹ. Chỉ có thể tỏ ra giận dỗi mà ngồi ăn cơm với bọn
họ. Hà Niệm Anh cười ngượng ngùng: "Cậu Tần, xin
lỗi nhé, con trai tôi chẳng có bàn lĩnh gì, cả ngày chỉ
thích chơi thể thao, đề tiểu sư huynh cười chê rồi". Tần Lâm cũng không đề ý: "Thích chơi thể thao là
tốt mà, có lợi cho sức khỏe". Tiết Đại Lâm bĩu môi: "Người anh em, anh chưa
già mà cách nói chuyện già cỗi giống mẹ tôi vậy". Hà Niệm Anh trợn mắt: "Con gọi ai là người anh
em? Vô lễ, mau gọi anh Tần!" Tần Lâm cười: "Ha ha, không sao". Tính tình của Tiết Đại Lâm rất thằng thắn, rất thú vỊ. Nhìn dáng vè gầy yếu của Tần Lâm, khí chất lại
còn nho nhã, Tiết Đại Lâm lập tức thất vọng. "Con đâu có chơi thể thao đâu, đấy là công phu
Hoa Hạ, nói mấy người cũng không hiểu". Tần Lâm cười: "Ô? Tôi cũng hiểu một chút về
công phu đấy". Mắt Hà Niệm Anh sáng lên, không lên tiếng, bà ấy
đương nhiên biết Tần Lâm biết công phu. Công phu của sư phụ đứng đầu thiên hạ, nhị sư
huynh Vương Kim Hải chỉ học được một chút đã có
thể nhiều lần đánh bạ quân địch, trỡ thành thiên hạ
vô song, tiểu sư huynh được sư phụ chỉ dạy mười
năm, công phu đương nhiên vượt xa Vương Kim Hải. Tiết Đại Lâm nổi hứng: "Anh cũng hiều? Được, thế
tôi biểu diễn cho anh xem nhé". Nói xong Tiết Đại Lâm cầm một chiếc đũa lên, đề
chiếc đũa ở trên tay xong nắm thành quyền. Sau đó tung quyền. Rắc rắc! Đũa không hề đập vào thứ gì nhưng vẫn gẫy làm đôi. Tung quyền bẻ đũa! Chiêu thức này chủ yếu phải dựa vào sức mạnh và
tốc độ của người tung quyền, dùng lực đề bẻ gẫy
đũa, có thể thấy Tiết Đại Lâm này cũng có chút bản
lnh, có vẻ những cũng từng học qua một chút công
phu. Có điều mấy cái này với Tần Lâm mà nói chỉ là trò
trẻ con. "Ha ha không tồi". Nhìn thấy vẻ không thèm quan tâm của Tần Lâm,
Tiết Đại Lâm thất vọng vô cùng, có vẻ như lại là một
tên không hiểu công phu rồi. Cậu ta dựa vào ghế, lại quay về dáng vè lười
biếng, không thèm nói chuyện. "Thằng nhóc này...", Hà Niệm Anh cũng cạn lời, cơ
hội tốt như thế mà không biết quý trọng: "Chút tài lẻ
này mà cũng thề hiện trước mặt cậu Tần à". Tần Lâm cũng không quan tâm: "Không sao, tăng
cường thể chất, không tồi". Tiết Đại Lâm bĩu môi, không lớn hơn cậu ta được mấy tuổi, mà nói năng cứ như ông già bảy mươi tám
mưới tuổi. Trong bữa cơm, Hà Niệm Anh đột nhiên hỏi. "Cô Vương, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi
tặng cô một món quà, đây là chiếc vòng cổ tôi mua
từ nước ngoài, tôi cảm thấy rất hợp với cô". Vương Đông Tuyết có hơi lo lắng: "À? Vậy thì ngại
quả..." Tần Lâm cười: "Không sao, em đáp lễ bà ấy bằng
món dưa muối mà dì làm là được". Vương Đông Tuyết:.... Dưa muổi hợp à! Thứ người ta tặng là trang sức, mình mà đáp lễ
bằng dưa muối thì ra thể thống gì! Hà Niệm Anh cười: "Được được được, tôi thích
nhất là ăn dưa muối nhà làm". Nói xong Hà Niệm Anh búng tay, một người phụ
nữ mặc đồng phục màu đen đi từ ngoài vào. "Tiểu Lý, mở két bảo hiểm trên tầng ra, lấy chiếc
hộp màu đỏ cho tôi". "Vâng thưa chủ tịch Hà".
-----------------------