Chương 340: Người thứ ba Đuôi xe BMW dừng ngay chỗ đỗ xe bên cạnh, một
đôi nam nữ đi xuống, ăn mặc trông vô cùng sang
trọng, đeo kính râm, cả người toàn trang sức đắt tiền. "Sao vậy, chẳng phải chỉ bắn chút nước thôi sao,
ai bảo mấy người không có xe". Người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng, nhưng vừa
mỡ miệng là biết đây là loại đạo đức kém, có xe là
cảm thấy mình hơn người khác. Người đàn ông đi qua, vừa định nói, đột nhiên
nhìn thấy Vương Đông Tuyết, lập tức sững sờ: "Đông
Tuyết? Là cô à?" Vương Đông Tuyết cũng sững sờ, vẻ mặt rất kỳ lạ,
nhíu mày nói: "Tổng giám đốc Diêm?" Linh Linh nhíu mày, mặt đầy cảnh giác, cô ấy
cũng quen Diêm Bằng, lúc trước Linh Linh làm thêm
với Vương Đông Tuyết ð cửa hàng mỹ phẩm, Diêm
Bằng này là ông chủ của cửa hàng. Dù sao cũng chỉ là ông chủ cũ của hai người. Diêm Bằng kết hôn rồi, có điều có tiền liền cảm
thấy không đù, vậy nên nhìn thấy mấy bạn sinh viên
liền nổi ý định xấu, thường xuyên sàm sỡ Vương
Đông Tuyết. Về sau bị vợ của Diêm Bằng biết, bà ta còn đến
cửa hàng để gây sự, Vương Đông Tuyết không chịu
nồi loại người này, liền bỏ việc, Linh Linh đương nhiên
cũng bỏ việc theo. Người phụ nữ đứng bên cạnh Diêm Bằng nhíu
mày, bỏ kính đen xuống, lộ ra khuôn mặt vừa nhìn
liền biết là phẫu thuật thầm mỹ, mặc dù bôi son chát
phần dày như lớp bê tông nhưng vẫn có thể thấy
được bà ta không còn trẻ nữa. "Là cô? Khéo thế lại gặp cô ở đây? Chẳng nhẽ cô
lại đến đây để ve vãn chồng tôi à!" Người phụ nữ tỏ ra kiêu ngạo, cứ như từ trên cao
nhìn xuống Linh Linh, mặt đầy tức giận. Linh Linh vội vàng kéo tay Vương Đông Tuyết,
nhíu mày. "Bà nói cái gì vậy, ai ve vãn chồng bà?" Người phụ nữ lạnh lùng cười: "Sao nào, dám làm
không dám nhận? Cô dám nói con khốn này lúc trước không ve vãn chồng tôi đi? Tôi còn nhìn thấy mấy tin
nhắn mỡ ám trong máy chồng tôi, bây giờ không dám
thừa nhận à". Linh Linh biết rõ mọi chuyện, nhíu mày nói. "Bà tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi hẵng nói, là chồng
bà chủ động ve vãn Đông Tuyết, Đông Tuyết vẫn luôn
từ chối, là do bà không quản được chồng bà, giờ lại
đứng đây nói vớ vần cái gì?" Ngưỡi phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu không
phải vì nó ngày trước ăn mặc cũn cỡn, quyến rũ
chồng tôi, thì anh ấy sao có thể ngày đêm nhớ
thương nó? Không có lửa làm sao có khói?" Lời của người phụ nữ vô cùng cay độc, bà ta cứ tự
cho là Vương Đông tuyết quyến rũ Diêm Bằng, cố ý tỏ
ra trong sáng, thánh thiện, khiến cho chồng bà ta cắn
câu. Mặt Vương Đông Tuyết vô cùng khó coi, không
ngờ lại gặp vợ chồng Diêm Bằng ở đây: "Linh Linh,
chúng ta đi thôi". Cô ấy không muốn tiếp tục cãi nhau với loại người
này, đi trước thì hơn. Ngưỡi phụ nữ đó kéo Vương Đông Tuyết lại, hét lớn. "Cô chột dạ cái gì, tôi còn chưa nói xong cô đã
muốn chạy?" "Người đâu! Mau đến xem có người không biết
xấu hồ mà đi làm người thứ ba này!" Người phụ nữ vừa mới hét, lập tức thu hút được
vô số ánh mắt của mọi người, đây là phố đi bộ, là nơi
đông vui náo nhiệt nhất, xung quanh đều là trung tâm
thương mại, rất nhiều người vây quanh hóng chuyện,
khiến cho Vương Đông Tuyết vô cùng ngượng. Tần Lâm nhíu mày, kéo tay ngưỡi phụ nữ đó ra,
lạnh lùng nói. "Nói thì nói chứ đừng có động tay động chân". Người phụ nữ bị Tần Lâm kéo như vậy, lập tức nồi
giận. "Thằng khốn, cậu dám chạm vào tôi à? Có tin tôi
xử lý cậu không?!" Lời vừa dứt, người phụ nữ liền vung tay tát vào
mặt Tần Lâm.
Người phụ nữ hung hãng, ồn ào, biết Vương Đông
Tuyết trước từng làm thuê ð cửa hàng nhà bọn họ,
-----------------------