Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: socfsk

Trong ấn tượng của Tần Mặc, bất luận trong trường hợp nào nụ cười của Hàn Lăng Sa lúc nào cũng ấm áp, đôi mắt dịu dàng chiếu lên người, nhiệt độ như có thể hòa tan sô-cô-la trên người đối phương, cũng rất ấm áp. Nói thật đối với hắn, ấn tượng về Hàn Lăng Sa luôn rất tốt, gia thế không tệ, cũng rất khiêm tốn.

“Là giáo sư chuyên ngành tạm thời của bọn em sao?” Hàn Lăng Sa phục hồi tinh thần, thấy hắn vẫn mang nụ cười ấm áp nhìn mình, có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy không được tự nhiên.

“Đúng.” Tần Mặc cười, “Chẳng quan là lén lút cũng có thể cho em châm cứu giáo sư tạm thời miễn phí…”

“Thật?” giọng nói Hàn Lăng Sa tràn đầy niềm vui, “Vậy thì quyết định như vậy đi, đợi đến lúc em hành nghề, em mời anh ăn cơm.”

Tần Mặc chỉ cười không nói, nhìn Hàn Lăng Sa trước mặt vui vẻ khác thường, trong lòng có chút đắng chát. Mình cũng chỉ có thể bắt được một chút ánh mắt của cô trên phương diện này thôi. Có lúc, hắn cảm giác mình giống như một tên ăn xin đáng thương, chờ đợi cô quăng cho một ánh mắt bố thí. Không phải chưa từng nghĩ đến buông tha, hắn biết, Ninh Mông đối với mình cũng có tâm ý, xem xét kĩ lưỡng, Ninh Mông vô luận trên phương diện gì cũng không thua kém Hàn Lăng Sa. Nhưng mỗi khi nghĩ đến giữa trưa mùa hè năm đó, cô đứng dưới tán cây nở nụ cười với mình, ý tưởng nào đó của hắn cũng biến mất, quyết tâm nào đó cũng từ bỏ…

“Bây giờ anh muốn đến phòng học sao?” Hàn Lăng Sa nhìn điện thoại một chút, mới hai giờ chiều, còn chưa đến giờ học, “Bây giờ còn chưa đến giờ học đâu.”

“Hôm nay anh chỉ đến đây xem qua một chút, tránh để đến lúc đó lại bị lạc, không phải là chuyện tốt gì. Sinh viên các em không phải là thích lợi dụng những điều như thế để cười thầy cô giáo sao?”

“Vậy được, em dẫn anh đi dạo.” Hàn Lăng Sa thấy hắn chỉ có một mình, lại nghĩ đến việc đây là địa bàn của mình, cố gắng hết sức ra dáng chủ nhà tận tình cũng là việc nên làm.

“Có thể làm chậm trễ công việc của em không?” Tần Mặc cảm giác trái tim như nhảy cuồng lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười thanh đạm.

“Không phải em vừa quay lại sao. Không sao đâu, đi thôi. Sư phụ, em phải phục vụ cho tốt mới được, đến lúc đó phải dạy dỗ em cho tốt đấy!” Hàn Lăng Sa nói đùa, đổi hành lý sang tay khác, dẫn Tần Mặc đi dạo quanh trường một lát.

“Sao lại mang nhiều đồ như vậy?” Tần Mặc thấy cô dọc đường đi không ngừng đổi tay, ân cần hỏi, “Nặng sao? Để anh cầm cho.”

“Không sao,” Hàn Lăng Sa lại đổi sang tay khác, “Đều là đồ ăn vặt, không nặng.”

“Quan tâm như vậy?” Tần Mặc cười nói giỡn, “Bạn trai đưa à? Mới vừa rồi anh đã nhìn thấy em xuống từ một chiếc xe… Anh còn thấy người bên trong là một người đàn ông mặc quân trang, đừng nói với anh đó là ba em… Từ góc nhìn của anh thì đó là một người rất trẻ tuổi…”

“Anh ấy mà trẻ tuổi sao?” Hàn Lăng Sa cười, nói nhỏ, “Anh ấy tên là Cố Trạch Vũ…”

“Chính là người hôm qua ở sân bay à?” Tần Mặc vẫn duy trì nụ cười đó, “Lần trước anh đã nhận ra.”

“Hì hì…” Hàn Lăng Sa cười xấu hổ gãi đầu, không nói gì. Đối với chuyện tình cảm, từ trước đến giờ cô đều không thông minh. Mà Tần Mặc lại luôn là người rất dịu dàng thân mật khiến cô càng không thể nhận ra tình cảm của hắn. Bởi theo cô, Tần Mặc đối với cô chỉ là thân cận hơn người khác một chút mà thôi. Mà sự thân cận này chủ yếu xuất phát từ việc trú ở nhà Ninh Mông hai tháng, từ đó mà quen thuộc lẫn nhau.

Đi được mấy nơi, Tần Mặc đề nghị ngồi nghỉ ngơi một chút, trùng hợp lúc này Cố Trạch Vũ điện thoại đến cho cô, Hàn Lăng Sa lấy điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị là Cố Trạch Vũ, nhất thời cười đến hình vòm cung.

“Sao vậy?” giọng nói Hàn Lăng Sa ngọt ngào, cảm giác khóe miệng Cố Trạch Vũ đang cong lên, trong lòng như một loại trà hòa tan, “Anh đến quân doanh rồi sao?”

“Không có đâu!” Cố Trạch Vũ đang cầm vô-lăng, liếc nhìn đồng hồ, “Chắc em sắp vào học rồi đúng không?”

“Ừ, buổi chiều có một tiết học, em đi dạo một chút, anh vẫn đang lái xe à?” Hàn Lăng Sa nghe hắn nói vẫn đang còn ở trên xe, không khỏi trách cứ, “Anh đang lái xe còn gọi điện cho em sao? Chú ý an toàn! Em vừa mới nói với anh, có phải anh đảo mắt liền quên không? !”

Cố Trạch Vũ bị cô trách như vậy, trong lòng vừa cảm thấy vừa ngọt ngào vừa uất ức, “Không phải là anh nhớ em sao.”

“Tạm thời là anh cho em một viên đạn bọc đường! Đồng chí Hàn Lăng Sa vẫn có thể chịu đựng được sự hấp dẫn!” Hàn Lăng Sa cố làm ra vẻ nghiêm túc, nghe hắn nói vậy, giọng nói nhẹ nhàng hơn, “Không phải nói buổi tối có thể gọi điện sao.”

“Chờ anh huấn luyện hết bọn họ còn gọi điện thoại cho em, có lẽ cũng đã khuya lắm rồi, anh làm sao có thể không cho em ngủ cơ chứ.”

Hàn Lăng Sa cười cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc giống như chén nước rót vào trong cổ cô, ướt nhẹp, nặng trĩu, thật sự tồn tại cảm giác đặc biệt: “Điện thoại của anh sao em không nhận cơ chứ? Em ở trường cũng không thường xuyên ngủ sớm, anh cứ gọi đến cho em, không quan trọng.”

Tần Mặc nhìn Hàn Lăng Sa cầm điện thoại cười đến nỗi nhìn như kẻ ngốc, trong lòng đau đớn kịch liệt. Mình nên sớm nghĩ đến cô ấy là người ưu tú như vậy, sao có thể không có ai theo đuổi? Trước kia nghe Ninh Mông nói qua, Hàn Lăng Sa ở trụ sở quân đội có một người tên là Tề Thạch theo đuổi cô gần vài chục năm cô đều không chút cảm động. Cho nên hắn cũng quá chủ quan. Hắn cho là chỉ cần mình nói thích cô thì cô sẽ lập tức tiếp nhận mình. Cũng vì vậy mà nơi đất khách quê người, hắn đã cố gắng học tập chăm chỉ bốn năm. Không ngờ, đợi đến khi hắn được cô sùng bái như mong muốn, bên cạnh cô đã có một người vì cô chắn gió che mưa.

“Tần Mặc?” Hàn Lăng Sa cúp điện thoại, thấy hắn đang ngẩn người, “Chúng ta còn phải đi dạo tiếp sao?”

“Nghỉ thêm một chút nữa, đi lâu như vậy cũng cảm thấy mệt.”

Hàn Lăng Sa che miệng cười: “Phải tăng cường rèn luyện vào. Anh xem Cố Trạch Vũ, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng. Luyện tập trong quân đội mấy năm, thể lực bây giờ như con dã thú, hoàn toàn không biết mệt mỏi…” giọng nói Hàn Lăng Sa càng lúc càng nhỏ, nhớ tới tối hôm qua và đêm đó, hắn nằm trên người mình, ôm mình ra vào phập phồng, hoàn toàn không biết mệt mỏi, cô chợt thấy đỏ bừng mặt.

“Hắn cũng là bộ đội như ba em sao? Tần Mặc làm bộ lơ đãng hỏi.

“Ừ, ba anh ấy ở Bắc Kinh, là chiến hữu của ba em.”

“Em… Bạn trai em… là quân y sao?”

“Quân y? Không phải… Làm sao anh lại cho rằng anh ấy là quân y?” Hàn Lăng Sa bật cười, liền cảm thấy xương cốt và nhiệt tình của Cố Trạch Vũ có chút nào giống quân y không?

“Trước kia không phải em nói là em đặc biệt thích người học y sao? Anh còn tưởng rằng…”

Hàn Lăng Sa giờ mới hiểu là cái gì, trầm mặc một chút, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Em thích người học y là vì mẹ em. Cũng không có nghĩa là, bạn trai em nhất định phải học y…”

Hóa ra là như vậy… Như vậy thì kiên trì từ trước đến nay của mình có nghĩa là gì? Tần Mặc bất đắc dĩ cười cười, nhưng thật sự vẫn không cam lòng… Trong tình yêu mọi người đều bình đẳng. Hắn cũng không thừa nhận chủ động theo đuổi cái gì đó sẽ thua kém người khác một bậc. Huống chi, bọn họ cũng chỉ là bạn bè trai gái thôi. Trước kia không phải mình cũng có một cô bạn gái sao? Chỉ cần có một người bên cạnh mình chính là người mình muốn nhất là tốt rồi.

Hàn Lăng Sa thấy sắc mặt Tần Mặc càng ngày càng khó coi, cũng cảm thấy lời mình vừa nói có chút quá mức, có lẽ là tự mình nghĩ nhiều, người ta cũng chỉ là tiện đường hỏi chút thôi…

“Tần Mặc, anh xem xem, cũng gần ba giờ rồi. Em nên về ngủ trước một chút, vài ngày giằng co hôm nay mới trở về.”

Tần Mặc thấy Hàn Lăng Sa có chút không vui, cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu một cái, nhìn cô trở về phòng ngủ mới rời đi.

Hàn Lăng Sa vừa vào phòng ngủ đã bị một chiêu “thiết sa chưởng” của Lâm Tiếu lao tới, trực tiếp vỗ vào sau ót, đau đến nỗi cô phải la toáng lên: “Cậu làm gì đấy hả? Định mưu sát sao? Mưu sát cũng phải có kĩ thuật chứ!”

“Thời gian này cậu chạy đi đâu chết rồi hả? !” Làm tớ sợ muốn chết!”

“Tớ chỉ ra ngoài đi lòng vòng…” Hàn Lăng Sa tự biết mình đuối lý, không thể làm gì ngoài vuốt vuốt trán, bò lên trên giường.

“A… đây là cậu bỏ trốn à? !” Lâm Tiếu thật sự nổi giận. Đêm đó, Cố Trạch Vũ đưa cô đi, sau đó cô liền biến mất. Sau đó cô lại nhận được điện thoại của Ninh Mông bảo là không thấy cô, sợ Cố Trạch Vũ làm gì cô, vẫn là gọi cho cô, nhưng điện thoại cô từ đầu đến cuối vẫn cứ tắt máy. Xế chiều hôm đó, Ninh Mông trở lại cũng nói là Cố Trạch Vũ đang đi tìm cô. Mấy người trong phòng ngủ đều lo lắng cho cô mất mấy ngày, cho đến khi Ninh Mông thông báo đã tìm được cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tiếu chứng kiến trong nháy mắt, tức giận xông thẳng từ ót, ngoài lo lắng còn có chút sợ hãi: “Cậu đã là bao nhiêu tuổi rồi hả? Đi đâu cũng không nói câu nào! Cậu có biết cậu hù chết bọn tớ hay không! Tớ còn tưởng cậu bị Cố Trạch Vũ đưa đi đâu, tớ còn là thanh niên tốt của thế kỉ mới, tớ không muốn vì một chuyện như vậy liền bị cho rằng tớ là tòng phạm bị xử tống vào ngục giam!”

Hàn Lăng Sa lấy áo ngủ ra, chuẩn bị thay: “Hắn có thể làm gì tớ? Tớ chỉ là muốn ra ngoài một chút, quá mệt mỏi… Được rồi, tớ nghỉ ngơi một lát, tối nay mời các cậy đi ăn cơm…”

“Thật à?” Lâm Tiếu thấy Hàn Lăng Sa gật đầu, lập tức quay mặt sang: “Các em. Nhanh lên, báo cáo các địa điểm các em muốn đi ăn, không cần băn khoăn về vấn đề tiền bạc, chị Hàn của các em có!”

“Tiếu Tiếu… không phải là cậu muốn tớ phá sản chứ?” Từ khi biết thân thế của mình, Hàn Lăng Sa liền hiểu rõ, bản thân cô giờ không giống như trước kia. Tiền này cơ hồ đều là của những người không có quan hệ gì với cô cho cô, bọn họ không có nghĩa vụ như vậy…

“Làm sao…” Lâm Tiếu đang định chế nhạo đôi câu, đột nhiên mở to hai mắt kêu lên, “Cậu… cậu…”

“Làm sao vậy?” Hàn Lăng Sa đối với thái độ kêu to gọi nhỏ này của cô ấy đã rất quen thuộc.

“Có phải cậu thực sự có chút tiến triển với Cố đoàn trưởng không?”

“Cái gì à?”

“Ha ha… have a sex! Cậu không cần nghĩ gạt tớ! Vết hôn có thể trải rộng ở cổ cậu trở xuống bụng, còn không phải là tư mật sao, nhạy cảm như vậy… chẳng lẽ không đúng?” Lâm Tiếu vươn tay chọc chọc vết xanh tím trên người cô, “Chậc chậc… nhiều như vậy…”

“Được rồi, đặt xuống, tớ muốn đi ngủ!” Hàn Lăng Sa mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng mặc áo ngủ, không ngừng đẩy Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cười lớn từ trên giường xuống, “Các em, tối nay chúng ta gọi Cố đoàn trưởng tới, các em nói được không? Dù gì cũng phải ăn mừng một trận… Lúc này cũng bao lâu đã phát triển đến mức tiếp xúc rồi!”

“Được!”

“Ay… hắn đang huấn luyện, không có cách nào đến thị trấn đâu. Mọi người hoặc có thể không ăn, hoặc chỉ có thể mang mình tớ đi thôi!” Hàn Lăng Sa dùng chăn che kín đầu, che kín khuôn mặt hồng hào, buồn rầu nói.

Còn lại ba người đều thất vọng than thở, nhưng không có Cố Trạch Vũ cũng không sao, cũng chờ được một người khách không mời mà đến…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio