Một ngày mới lại đến với bao tất bật chuẩn bị cho ngày học mới, như thường lệ, tôi lại làm công việc “gọi đò”:
-Mai à, lâu quá nhanh chút đi…!
-Vô duyên hà, chỗ người ta người ta đang sửa soạn…
-Nửa tiếng đồng hồ rồi, chân Phong sắp mọc rễ rồi nè…!
-Biết rồi đợi chút đi…!
Èo, con gái là như thế đó…! “Một chút” của con gái là không có giới hạn đâu, nhưng tôi biết chắc rằng không dưới nửa tiếng. Huống hồ chi là việc trang điểm, sửa soạn, đến cả nhỏ Phương lúc trước cũng cho tôi chờ đến ngớ cả người như thế thì một cô gái xinh đẹp, kiều diễm như Hoàng Mai sao lại không hơn được cơ chứ.
Một lúc sau Mai cũng bẽn lẽn mà đi xuống nhà dưới…
-Làm gì mà….
Chưa kịp mở miệng trêu em vài câu vì trễ nãi thì tôi đã sững sờ khi trước mặt tôi là một Hoàng Mai siêu dịu dàng, đằm thắm khi mà mái tóc thề xỏa ngang lưng của em nay đã được duỗi thẳng cộng thêm một chiếc kẹp nơ màu trắng lên mái, làm em đã xinh xắn nay lại càng xinh xắn hơn.
-Hoàng Mai đấy hả…ực…! – Tôi nuốt khan.
-Làm gì nhìn người ta ghê vậy, chỉ thay đổi một chút thôi mà…! – Em khẽ cười, hai gò má ửng hồng.
-Thay đổi một chút đây sao…? Cứ như một người khác vậy!
-Thì Phong nhìn chưa quen đấy thôi, một thời gian sẽ thấy bình thường ngay ấy mà…!
-Nhưng trước khi trãi qua một thời gian đó, thì phải chịu đựng hiện tại nữa…hic!
-Hi…! Có gì đâu mà, đi học đi! – Em cười giả lả, kéo tay tôi đi.
Những điều tôi lo ngại đâu có sai đâu, chở Hoàng Mai trên đường đi học mà người ta cứ xăm xi bàn tán rộn cả lên, người nào người nấy cứ nhìn Hoàng Mai đăm đăm mà mắt sáng rực cả lên, kèm theo đó là những lời đàm tíu, dèm pha của bọn ăn không ngồi rồi:
-Bỏ xừ, con bé xinh thế mà để một tên lôi thôi lết thết chở đi!
-Chẳng khác nào đôi đũa lệt.
-Người ta nói con gái xinh không có ngồi sau xe đạp.
-Ôi, hoa lài cắm…bla…bla…bla
Thấy tôi cứ tầm ngâm không nói gì, Hoàng Mai kéo nhẹ tay áo tôi thỏ thẻ:
-Sao thế Phong, để tâm những lời đó à…?
-Ừm…quả thật là như thế mà… – Tôi thở dài.
-Chồng ngốc…! Nếu Mai thực sự là người ham giàu sang thì đã theo tên Vũ lâu rùi…! – Em vỗ nhẹ vào lưng tôi.
-Thế Mai không ngại đi trên chiếc xe đạp cà khổ này chứ?
-Lại ngốc! Cho dù Phong có đi bộ thì Mai vẫn đi cùng Phong mà…!
-Ừ, cảm ơn Mai…! – Tôi gượng cười.
-Phong vẫn chưa tin Mai sao? Nếu thế thì…
Em nhẹ nhàng vòng tay, ôm hông tôi từ đằng sau khiến cho bọn người đó trố mắt kinh ngạc mà miệng không tài nào khép lại được…
-Phong đã tin Mai chưa? Ai bảo con gái xinh thì không ngồi sau xe đạp chứ…?
-Ừ…ừ, tin rồi…! Người ta đang nhìn kìa, Phong ngại lắm…! – Tôi lúng túng mặt đỏ bừng cả lên.
-Thế sao này đừng buồn nữa nha, Phong buồn thì Mai cũng không vui được đâu!
-Ừ, hì…! Hứa luôn…!
Hoàng Mai vẫn thế, em luôn táo bạo nhưng đầy tình cảm, quyết đoán nhưng vẫn dịu dàng, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì cho người mình yêu thương. Bây giờ kiếm được một người gái như thế thì còn gì quý hơn nữa, thế nhưng tại sao tôi lại thấy lo lắng, bồn chồn chứ…
================
Không biết hôm nay là ngày gì mà vừa vào cổng trường tôi đã:
-Ắc…xì…!
-Bị cảm rồi hả, chắc là hôm qua dạo bờ biển đây mà! – Mai lo lắng.
-Không phải đâu, nếu bị cảm thì phải có triệu chứng từ sáng nay rồi, đâu đợi đến trường mới bị!
-Nếu không phải bị cảm thì chắc là do ai nhắc đó…!
-Ơ…là sao?
-Mai nghe người ta nói là nếu bị ai đó nói xấu thì mình sẽ bị hắt xì đó…
-Ớ vậy hả, hơ…ắc…xì…!
-Kiểu này chắc Phong bị nói xấu rồi đấy…! – Em che miệng, cười thút thít
-Hic…vậy mà Mai còn cười…!
Mà quả thật những điều Mai nói không sai, vừa vào đến sân trường thì mọi cặp mắt đã đổ dồn vào tôi cả rồi, kèm theo đó là những lời xì xầm, bán tán to nhỏ, gì mà “Phong lưu”, rồi còn “hot girl” gì đó nữa làm tôi đi đứng chả được tự nhiên chút nào, giá mà tôi có được khẩu súng máy thì đã nã cho bọn chúng tan tành xí quách rồi…
Ấy thế mà còn chưa xong đâu, giặc ngoài còn chưa đáng lo, giặc trong lớp mới tởm, vừa thấy tôi vào lớp thằng Toàn đã la toán lên:
-Ôi…! Sư phụ Phong lưu vào lớp rồi!
Lấp tức mọi cặp mắt soi mói, chế giễu của cả lớp chỉa thằng vào tôi như một tên tội phạm hình sự không hơn không kém.
Tức mình, tôi chạy đến chỗ của nó, cốc cho mấy phát đau điếng rồi hỏi cho ra lẽ:
-Làm gì mà cả trường này gọi tao Phong lưu thế mày?
-Mày vẫn chưa biết nữa hả?
-Biết cái gì?
-Thì đây nè…! – Nó chìa một tấm giấy A cho tôi.
[Tin hot: Trần Đại Phong một học sinh bình thường của lớp A đã được ghi nhận là có scandal tình ái với rất nhiều các cô gái xinh đẹp của trường tiêu biểu như Huỳnh Hoàng Mai, Lanna Dương, Trang Nguyễn Ngọc Phương…của lớp A cùng nhiều các cô gái xinh đẹp lớp khác bất kể tuổi tác. Có thể nói Phong lưu là tấm gương cho ta thấy rằng đẹp trai không bằng chai mặt…Và sau đây là một vài hình ảnh minh họa…bla…bla…bla…]
Mã cha nó! Bọn khốn nạn nào đăng ba cái tin nhảm nhí thế này hở trời! Rõ là quá đáng. Cái bọn này hẵn là muốn hãm hại tôi đây mà.
-Phương có biết ai làm chuyện này không vậy…?- Tôi bối rối hỏi Phương.
-[Tự đi mà tìm hiểu lấy…!] – Nhỏ lạnh lùng viết vào cuốn sổ.
Rối trí, tôi lân la hỏi Lan, nhưng nàng chỉ mỉm cười rồi đáp lại một câu lạnh băng làm tôi cứng họng:
-Không có lửa sao có khói?
Ngay cả người đó đã quay lưng lại với tôi rồi, còn có thể giúp được gì nữa chứ. Suốt cả buổi tôi suy nghĩ mãi mãi mà chưa nghĩ ra được một nghi phạm nào hết. Rốt cuộc, ai đã làm thế chứ? Không lẽ là bọn thằng Vũ? Chắc là không rồi, bọn nó có biết chuyện của tôi với Lan và Phương đâu! Nhưng lỡ nó cho người theo dõi? Cũng có thể lắm, nó tay chân khắp trường mà.
-Ê, làm gì vật vờ như thằng nghiện thế kia? – Toàn phởn nhíu mày.
-Đang rầu thúi ruột đây này, mới vào trường đã gặp một tin chấn động rồi!
-Chuyện của mày á…? Ừm…tao nghe có hơi hám của bọn thằng Vũ trong này rồi đó! – Nó gật gù.
-Nhưng tao oánh nó bẹp dí rồi mà!
-Nó không biết sai người làm hả mạy?
-Uầy, vậy tao làm gì nó bây giờ!
-Hề, tao có cách, chỉ cần mày đánh đổi và chịu đựng! – Nó nhoẻn miệng cười đắc ý.
-Gì nghe ghê thế mày?
-Mày muốn thằng Vũ không còn quấy phá mày nữa thì cứ nghe tao.
-Thế đánh đổi và chịu đựng ra sao? – Tôi lo lắng.
Thằng Toàn thở hắc ra một tiếng rồi nghiêm nghị nhìn tôi:
-Mày đấy! Từ này đừng qua lại nhiều với nhỏ Lanna và nhỏ Phương nữa, tuyệt giao càng tốt!
-Sặc, làm thế sao được? – Tôi sửng sốt.
-Đấy, thấy chưa? Mới tý đã la oái oái lên rồi, làm sao làm được chuyện lớn? – Nó gắt nhẹ.
-Thế sao tao phải hạn chế gặp Lanna với Phương?
-Thằng Vũ tức mày vì mày dành bạn gái nó chứ gì? Đấy, trong thời gian này mày cứ thân mật với em Mai vào, trước mặt nó càng tốt, làm sao cho nó tức điên thì thôi.
-Ẹc, mày xúi dại, làm thế nó càng kiếm chuyện với tao!
-Đó là thứ tao cần! Nó muốn kiếm chuyện với mày thì nó phải sai người hoặc tự tay nó làm, trong thời gian đó tao cũng cho người theo dõi nó luôn.
-Thế sao nữa? – Tôi vẫn chưa hiểu.
-Thì canh lúc nó sơ hở, bật nó lại một lần, lật ngược thế cờ và win…! – Nó giơ nắm tay, bật ngón cái lên.
-Thế tao phải làm như mày bảo à?
-Tao không ép mày! Muốn thì tao làm, không muốn thì thôi! – Nó nhún vai.
“Phong à, mày có nên nghe theo thằng Toàn nói không, nếu mày làm thế thì phải tuyệt giao với Lan và Phương, mày chắc sẽ làm được chứ? Nhưng mày đang trong tình cảnh cá nằm trên thớt như thế này thì còn cách nào khác. Nhỏ Phương thì đã lạnh nhạt với mày, ngay cả Lan cũng không còn đối xử với mày như xưa nữa…”
Phải suy tư một lúc lâu sau tôi mới thở dài đáp:
-Thôi cứ làm theo cách của mày vậy
-Đấy! Thế mới là nam nhi đại trượng phu chứ, không khéo sau khi mày dập thằng Vũ xong còn có thu hoạch bất ngờ nữa đấy! – Nó nhướng mày vỗ vai tôi.
-Hơ…! Thu hoạch bất ngờ gì?
Chưa kịp hỏi xong thì trống trường đã vang lên, báo hiệu giờ vào học. Tôi lại nằm dài ườn ra bàn, tiếp tục suy nghĩ những gì mà thằng Toàn đã nói.
“Nếu mình làm theo cách của nó thì mình phải hạn chế với Lan và Phương thật sao? Thế có được không đây, mình không muốn tý nào, cứ tưởng tượng cái cảnh mình đứng trước mặt mấy nường mà hét lớn:
-Từ này tôi không muốn gặp mặt bạn nữa…!
Và thế là…chát… – Sái cả quai hàm..
Eo ôi, nghĩ đến đã rùng mình rồi. Còn bọn thằng Vũ nữa, nếu mình chọc tức nó như thế có khi nào nó nổi điên lại thuê một kì nhân dị sĩ khác đến thanh toán mình nữa không ta? Hic, nghĩ đến cái bọn song sát Vịnh lớn với mấy món đòn cực hiểm là tôi đã phát rùng mình rồi, mấy vết thương bọn chúng đánh bữa hôm giờ vẫn còn hơi nhói đây này…! Cơ mà thằng Toàn nó nói giúp mình rồi, thì trong chờ vào nó vậy, lại còn thu hoạch bất ngờ gì nữa chứ…chậc..! Để xem…
================
tiết học trôi qua ảm đạm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của tôi, đang nằm vật vờ như thằng nghiện thấm thuốc thì:
-Phong à! Mình xuống can-tin đi!
Đó là giọng nói trong trẽo, dịu dàng của Hoàng Mai, lúc này đang cười tươi rạn ngời ánh nắng trước mặt tôi.
“Hơ…! Ánh sáng cuối đường hầm………..mà thôi”
-Hic! Phong oải lắm, cho nằm tý! – Tôi đáp giọng lè nhè như say rượu
-Đi đi mà, người ta đi một mình chán lắm! – Em phụng phịu.
Chưa kịp trả lời, em đã khoác lấy tay tôi lôi dậy, kéo xềnh xệch như bao tải ra khỏi lớp.
Ôi! Chẳng phải em đã kéo tôi khỏi vũng bùn đen tối hay sao? Trông em chả có biểu hiện gì như chưa hề nghe cái tin hot trời đánh đó cả
-Mai không để tâm đến cái tin đó hả? – Tôi ấp úng.
-Nếu Phong muốn làm gì thì sao Mai có thể ngăn cản được! – Em giận dỗi.
Bỗng dưng trong lòng tôi chợt thấy tội lỗi vô cùng. Đúng là tôi có làm gì thì em đều không có quyền xen vào, đó là lúc bình thường. Nhưng giờ đây tôi là bạn trai em rồi, tôi cũng phải có phần nào trách nhiệm với em chứ…
Thế nên tôi liền nắm chặt lấy tay em, khẽ đặt lên ngực mình mà nghiêm giọng:
-Mai à, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Mai vẫn là người con gái Phong yêu thường nhất, hãy tin Phong!
-Thật chứ…?
-Thật, phần công lực luôn…!
-Hi…! Đã nói thì phải giữ lời đó nha! – Em cười tươi, đỏ ửng cả mặt.
-Hề hề, chắc mà!
==================
Đi được một đọan, tôi lại sững người khi gặp đám thằng Vũ đang ngồi trên băng ghế ở hành lang cùng với đám bạn của nó. Nhìn bộ dạng nó lúc này trông đến tội, nhất là cái mặt sưng húp như miếng bánh tráng thiu do cái bợp tai của tôi đêm thứ .
Ngó thấy tôi đang tay trong tay với em Mai, nó trừng mắt giễu:
-Ái chà! Bị tai tiếng thế mà vẫn còn tình tang được kia à?
Nhớ tới kế hoạch của thằng Toàn, tôi ôm lấy Mai vào lòng, hôn vào má em ấy trong sự sững sốt của tụi thằng Vũ.
-Tao và em Mai vẫn yêu nhau lắm mày à, chỉ tội cho cái thằng lúc nào cũng ngóng mõ muốn mà chả được, lại còn bị tát cho vêu mồm kia kìa! – Tôi nhướng mày nhìn nó khích tướng.
-Được lắm, chưa xong đâu! – Nó tức tối bẽ gãy cây viết đang cầm trên tay rồi hầm hầm bỏ vào lớp.
“Phù, thế là hoàn thành kế hoạch chọc tức thằng Vũ, bây giờ chỉ còn chờ xem nó làm gì mình thôi! Nghĩ đến lại rùng mình, chẳng biết thằng Toàn có làm ăn ra ngô ra khoai gì không đây?”
Vừa định quay sang trêu Hoàng Mai vài câu lại bắt gặp em đang nghiêm mặt nhìn tôi với đôi mắt sắc lẻm
-Phong đang dùng Mai để chọc tức tên Vũ có phải không?
-Ơ…Phong…? Tại sao Mai lại nghĩ thế chứ?
-Lúc bình thường chỉ có hai ta, Phong lúc nào cũng rụt rè, nhút nhát. Còn trước mặt tên Vũ Phong lại hớn hở lên như thế…! Mai đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng mình đấy. – Hai mắt em đỏ hoe.
-Không, chỉ là vì…
-Phong đang giấu Mai chuyện gì phải không…? – Em chốt câu làm tôi cứng họng.
Tôi đã có nghe nói về giác quan thứ của con gái, nói rằng họ rất nhạy cảm với những việc xung quanh, đặc biệt là đối với người con trai mình yêu thương, có phải Mai cũng đang sở hữu khả năng đó không, sao em lại linh cảm được điều đó chứ? Nhưng nếu tôi nhận ngay thì sự việc sẽ hỏng bét hết sao?
Cố nặn ra một lí do phù hợp, tôi chối ngay tức khắc:
-Không đâu…! Phong làm gì giấu Mai chứ! Mình ra can-tin đi kẻo hết chỗ! – Tôi lảng sang chuyện khác.
Em bỗng dưng sựng lại, hai mắt vô thần nhìn tôi đăm đăm như thấu tận tâm can, giọng nói em bỗng lạnh băng đến rùng người:
-Phong có yêu mai không?
-Ừ có…hẳn thế mà! – Tôi giật thót.
-Vậy Phong đừng qua lại với Lanna và Ngọc Phương nữa.
Tức thì, một luồn điện chạy ngang qua người tôi làm tôi như chết lặng. Tại sao em lại hỏi như vậy chứ, em đang nghi ngờ tôi đó sao…?
Lúc ấy, giọng nói của thằng Toàn lại vang lên trong đầu tôi, rõ ràng và rành rọt : “Chỉ cần mày đánh đổi và chịu đựng…”
“Liệu mày có thành công không Toàn, tao đặt hết niềm tin vào mày đấy, làm cho tốt vào…”
Nghĩ rồi hít một hơi thật sâu, tôi khẳng khái đáp:
-Phong thật sự yêu Mai, vì thế Phong sẽ làm tất cả những gì Mai nói.
Thế là từ sắc mặt hàn băng, em lại chuyển trở lại thành khuôn mặt dễ thương, dịu dàng như ngày nào:
-Thế mới là chồng ngốc của Mai chứ, đi can-tin nào!
-Ừ…ừ! Đi ngay đây! – Tôi vuốt ngực thở phào.
Bây giờ tôi lại khám phá ra một biệt tài nữa của Hoàng Mai đó là đóng kịch, em có thể chuyển độ từ mèo con hiền lành sang sư tử lạnh băng và từ sư tử lạnh băng về mèo con hiền lành chỉ trong thoáng chốc, có khi nào đây là đối thủ của Lan hông ta…?
====================
Can-tin giờ ra chơi khá là đông người nếu không muốn nói là hết chỗ chứa. Nếu muốn một chỗ ngồi như ý thì trước tiên bạn phải có một đôi chân nhanh như báo, kế đến là một vị trí phòng học phải gần can-tin, phòng nào ở cuối dãy xa can-tin nhất thì coi như xác định, thứ ba là sự dễ giải từ các giáo viên. Vì khi trống trường vừa vang lên báo hiệu giờ ra chơi, bạn phải vận dụng tốc độ của báo chạy cấm thẳng về phía can-tin ngay tức khắc nếu không sẽ chẳng còn chỗ trống nào dành cho bạn. Những cảnh tượng học sinh chạy ào ra như chạy giặc giờ ra chơi đã hằn sâu trong tâm trí của tôi đến bây giờ đấy, tuy ngày nay không còn nữa vì can-tin đã được xây lớn hơn nhưng đối với những học sinh thời chúng tôi mà nói đó là những kỉ niệm vui nhất đời học sinh mà chúng tôi có được…Nhưng trở về hiện tại cái đã, vì giờ đây tôi và Mai cũng đang ngớ người trước can-tin mà nhìn biển người mênh mông không lối thoát.
-Hay là mình mua đồ ăn đem lên lớp đi! – Tôi nhăn mặt.
-Hì…không sao, có chỗ mà…! Theo Mai…!
Em kéo tay tôi luồn qua từng dãy bàn đông nít người ngồi dưới ánh mắt dèm pha nữa chế giễu của bọn chúng, không ít lần đi qua mấy dãy bàn, tôi loáng thoáng nghe…
-Ê, Phong lưu kìa!
-Tên đó là Phong lưu hở?
-Phong lưu đó!
-Thằng Phong lưu kìa tụi bây!
Mấy lần như thế tôi chỉ muốn lao đến đấm cho vêu mồm mấy cái thằng a dua đó cho hả tức nhưng bị đang bị cuốn vào đà kéo của Hoàng Mai nên chẳng làm gì được.
Nhưng cũng không ít đứa ngây ngô vẫn chưa biết đến tin đồn thì cứ nhìn Hoàng Mai mà trầm trồ.
-Ê, em đó đẹp quá mậy!
-Hoàng Mai mà mậy, nhìn xinh ghê!
-Hình như hoa có chủ rồi kìa mày!
-Thì đập chậu dựt hoa, có gì đâu!
Ờ lại đây! Có mà đập vào mặt tụi bây ấy chứ ở đó mà tòm tèm đập chậu. Những lúc như thế chỉ muốn hét lớn lên :” Bạn gái tao đó…!” nhưng lại thôi, lỡ mà bị cả trường dí thì có mười cái mạng cũng không đủ chết…!
-Tới rồi đó! – Hoàng Mai chỉ tay về cái bàn ở góc trái can-tin với vẻ mặt hớn hở.
Sặc, cái bàn đó…Lan đang ngồi mà, còn có cả thằng Toàn và nhỏ Ngọc lớp trưởng nữa, Hoàng Mai định làm gì vậy chứ? Đang thử thách tôi hay sao?…
Ôi, Mai ơi là Mai…! Sao lại ngồi bàn đối diện với Lan thế này chứ, muốn chiến tranh hay sao đây, chưa kể mình không biết phải đối diện với Lan như thế nào khi có Hoàng Mai bên cạnh nữa, trời ơi….! Chiến tranh, chiến tranh rồi…! Chiến tranh thế giới lần ….!