Nhà buôn bán phần lớn hy vọng trong nhà mình có một đứa con cháu làm quan, như vậy thuế má thương nghiệp trong nhà liền có thể được miễn giảm rất nhiều, thân phận địa vị cũng có thể nâng cao không ít. Bởi vậy, Đậu gia và Quân gia đối đãi với con cháu trong nhà vào kinh tham gia kỳ thi hội như vậy, ngược lại cũng không có gì đáng trách.
"Trong nhà có tiền, chăm chỉ đọc sách, nhân phẩm không tồi." Ngọc Hành nhấc bút lên, vẽ trên ba chữ Quân Tử Niệm này một nét bút, "Liền lưu tâm quan sát đi, có lẽ là người có thể dùng."
Ninh Thạch lên tiếng lui xuống, không lâu sau, bên ngoài có cung nhân bẩm báo, Quý Thượng Thư cầu kiến.
Vì Hoàng Đế coi trọng, Hộ Bộ nhận được ngân phiếu phủ Cảnh Vương đưa tới, không dám chậm trễ, viết công văn liền lập tức truyền tới Lễ Bộ. Quý Thượng Thư nhận được công văn của Hộ Bộ và Công Bộ, vui mừng ra mặt, tự mình cầm bản vẽ mấy toà nhà trong kinh thành đi tìm Thất hoàng tử, tính toán để y tự mình chọn lựa toà nhà hợp ý.
Quý Đức Chính xem cô gia nhà mình đứng sau bàn trong thư phòng, mặt mày giãn ra, quả thực càng xem càng thấy tốt, càng xem càng thích. Tam đệ nhà mình cả đời không có tiền đồ, cuối cùng tìm được một nữ tế tốt!
Nữ tế: con rể
Ngọc Hành nhìn bản vẽ và công văn trong tay, thần thái trong mắt đột nhiên loé lên. Một đời này, quả nhiên là vận khí đổi thay, hài lòng thuận ý. A cha Hoàng Đế của hắn lại hào phóng như vậy, đưa năm toà nhà để hắn tùy tiện chọn không nói, lại còn trích ra phí dụng tu sửa đến tám vạn tám ngàn lượng! Hắn nghĩ đến đời trước, bởi vì chuyện ở huyện Tùng Ninh, sau khi hắn làm chứng chỉ ra nhị ca hắn, bị gán cho tội danh "Xúi giục", Hoàng Đế trực tiếp ban cho hắn một toà nhà tam tiến, trích phí dụng tu sửa tám ngàn lượng. Một đời này, lại ước chừng nhiều hơn không chỉ gấp mười lần.
"Quý đại nhân, những toà nhà này mỗi nơi mỗi vẻ. Việc toà nhà, không bằng mấy ngày sau ta lại trả lời cho Quý đại nhân?" Ngọc Thất khép mấy bản vẽ kia lại, trên mặt không khỏi tươi cười hào phóng.
Quý Thượng Thư thiên vị người trong nhà rất nhiều. Nói nữa, cả Hoàng Đế đều trích ra hơn tám vạn lượng, ông nơi nào còn tự tìm đường chết mà làm kẻ ác, lập tức liền liên tục cười nói: "Tất nhiên, tất nhiên. Nếu Thất điện hạ lựa chọn tốt, sai người truyền một câu cho hạ quan là được."
Ngọc Hành sau khi nhận được bản vẽ toà nhà, đứng trong thư phòng ngẫm nghĩ, sai Ninh Thạch chuẩn bị ngựa, dặn dò hướng đi cho phủ Nội Vụ, lại đến phủ Quỳnh Vương.
Trong chính viện Quý phủ, lão phu nhân vừa nghe hai chữ "Thánh chỉ" từ miệng Trần thị, phản ứng cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Trần thị tối qua. Bà bắt lấy tay vịn ghế, yết hầu căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: "Trưởng tức, chuyện này, là thật sự?"
"Thật sự, thánh chỉ cũng là lão gia tự tay sao chép, chính miệng Hoàng Thượng nói Thất hoàng tử là cô gia ruột của Quý phủ chúng ta!" Trần thị sao dám nói năng bậy bạ.
"Ôi trời!" Lão phu nhân đỡ ngực, "Hoàng ma ma, thay ta thuận khí, thay ta thuận khí."
Hoàng ma ma và Trần thị nhanh chóng vây quanh, vỗ lưng thay lão phu nhân.
Lão phu nhân chậm rãi tiếp thu tin tức này, người cũng trẻ ra vài tuổi, toàn bộ cái trán đều loé ra ánh sáng vàng: "Núi Tử Hà... Núi Tử Hà quả nhiên vô cùng linh nghiệm. Quả nhiên là nghênh đón quý nhân vào cửa, đại quý nhân rồi, không uổng công chúng ta hiện giờ yêu thương lục nha đầu!"
"A nương," Trước mặt chính sự, Trần thị cũng không quanh co lòng vòng, "Thánh chỉ này chưa ban xuống, chuyện này, chúng ta tạm thời không thể để mọi người trong phủ đều biết..."
Lão phu nhân đáp: "Đó là tất nhiên."
"Còn có một việc, tức phụ muốn thương lượng với a nương, dò hỏi ý tứ của a nương ngài."
"Chuyện gì?"
"Chính là tam đệ muội, Hà thị..." Trần thị vỗ lưng lão phu nhân, thấp giọng nói. Lão phu nhân liền đưa một ánh mắt cho Hoàng ma ma, để bà ta lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
Trong phòng chỉ còn hai người, Trần thị nói: "Lão gia nói, ý tứ mà Hoàng Thượng chính miệng nói ra, cảm thấy tam đệ muội khắc nghiệt lục tỷ nhi, không xứng với thân phận nhạc mẫu của Thất hoàng tử, muốn chúng ta cẩn thận nói chuyện này với tam lão gia..."
"Ý tứ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ muốn Tùng ca nhi hưu Hà thị hay sao?" Mày lão phu nhân nhăn lại, "Hà thị không đức không tài, từ khi xảy ra chuyện của thất nha đầu, ta cũng cảm thấy nàng ta không thể làm chính thê của Tùng ca nhi. Nhưng tên nàng đều đã nhập vào bên trong tông tộc của Quý gia, nếu hưu nàng... Chỗ tông tộc cũng rất phiền toái, thanh danh truyền ra, đối với Quý phủ chúng ta cũng không tốt đi?"
Lão phu nhân ăn muối nhiều hơn mấy chục năm, giờ phút này sau khi tinh thần toả sáng, đầu óc cũng rõ ràng. Quý Lục xuất giá là chuyện mừng lớn, toàn bộ thanh danh Quý phủ, cũng là quan trọng nhất.
Trần thị chậm rãi nói: "A nương, chuyện này, ý lão gia thương lượng với ta, không cần hưu thê thành thiếp, chỉ cần làm tam đệ muội lập một phần chứng từ, nói lục tỷ nhi không thuộc về tam đệ muội nuôi nấng là được."
Lão phu nhân ngồi trên ghế ngẫm nghĩ, sau một lát, gật đầu: "Tốt, liền ấn theo ý tứ của Chính ca nhi mà làm đi. Chỗ tông tộc, liền để Tùng ca nhi tự mình đi một chuyến, đến lúc đó, cũng phải lưu một phần chứng từ này bên trong tông tộc."
Ở chính viện đang thảo luận chuyện của Quý Lục, trong Như Hồng Viện cũng đang thảo luận nàng.
Quý Thất sau khi được thả cấm túc, nhìn pudding do Yêu Nguyệt Viện đưa lại đây, một tay lật đổ lên trên mặt đất, mâm cùng với pudding "Loảng xoảng" một tiếng nện trên mặt đất: "Đồ giả nhân giả nghĩa! Lừa ta, lại lừa gạt a nương ta! Cầm đi hơn ba vạn lượng bạc, đưa một bàn bánh lạnh cả chó đều không ăn, có tác dụng gì!"
Kim Liên đứng ở một bên, không nói một lời, yên lặng không tiếng động ngồi xổm xuống, thu thập mâm. Chuyện thất cô nương so sánh mình với chó này, nàng vẫn là không cần nhắc nhở đi.
Tam phu nhân nhìn Quý Thất nóng nảy, vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Thất tỷ nhi, nếu luận tuổi, lục tỷ nhi chỉ lớn hơn con mấy tháng, tính tình con như vậy... Ta đã nói với con bao nhiêu lần, con là tiểu thư khuê các, gặp chuyện nhất định không thể nóng nảy!"
Hà thị nhìn Quý Thất vẻ mặt ấm ức, nắm lấy khăn tay vò nát, lại thở dài: "Thất hoàng tử kia, con sau này đều không cần lại mơ ước. Con và y, đó là nửa phần khả năng cũng không có! Hiện giờ con được thả ra, ngày thường có thể đi vườn hoa dạo chơi một chút, lại đến Dục Tú phường định chế vài món xiêm y. Qua một đoạn thời gian, a nương nghĩ biện pháp để lục tỷ nhi mang con đến yến ngắm hoa của phủ Trưởng công chúa."
"A nương," Quý Thất bỗng nhiên ngẩng đầu, "Quý Lục kia sẽ đồng ý mang con đến yến ngắm hoa sao?" Thất hoàng tử sẽ ở tại yến ngắm hoa kia sao?
"Chuyện này, a nương sẽ nghĩ cách." Hà thị nói, "Lục tỷ nhi nói con ở núi Tử Hà được một quẻ, bảo con đừng có làm càn, con có nhớ rõ? Chuyện không hợp thân phận của con, sau này đều không thể làm nữa!"
Tóm lại là người làm mẫu thân, Hà thị đào tim đào phổi, lời nói thấm thía lại nói: "Thất tỷ nhi, Thất hoàng tử người trong hoàng gia như vậy, không có khả năng có liên quan gì với chúng ta. Con nói con từng ở bên ngoài thôn trang núi Tử Hà được đến nụ cười của Thất hoàng tử, có lẽ Thất hoàng tử chỉ là vì nhìn thấy hoặc nghĩ đến chuyện gì đó, mới tùy ý cười mà thôi. Cách xa như thế, con làm sao biết là y cười với con! Vả lại, lần trước ở trong phủ, y cũng chưa từng thay con nói một câu, chưa từng hỏi qua chút nào về con với a cha con, bản thân y liền không để ý con chút xíu nào, con tội gì tự mình dệt mộng bọc chính mình lại chứ."