Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

chương 7: 7: tôi thích nhìn cậu nấu ăn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: COTINY

Vốn dĩ đám Ngụy Nhất Thinh muốn dạy dỗ lớp trưởng lớp làm người, kết quả Trần Hà vừa bước vào, bọn họ liền khúm núm ngoan ngoan giơ tay đầu hàng.

Nói gì chăng nữa anh cũng là người hô mưa gọi gió suốt hai năm qua ở số một Hải Thanh, bất luận xét về thành tích hay giá trị vũ lực đã về nhì thì không ai dám xưng nhất.

Dù đã từng rời ghế nhà trường một năm, nhưng trong trường vẫn lưu danh truyền thuyết về anh.

Người có thế sánh bước cùng Trần Hà, cũng chỉ có Cao Trản.

Nhớ năm đó Trần Hà như ánh mặt trời ban trưa, chiếu sáng một vùng một cõi, Cao Trản chỉ đâu mới nhập học năm nhất, chưa đầy bao lâu đã đánh bại đám anh em bên người Trần Hà, cuối cùng lao vào tẩn Trần Hà một trận.

Trời sẩm tối mới kết thúc, cuối cùng không phân ra thắng bại, hai bên đều cảm thấy mất hết mặt mũi, việc này cũng liền như thế cho qua.

Hôm nay lại trông thấy Trần Hà, người năm đó biết sự kiện kia đều nháo nhào nhìn Cao Trản, chỉ lo người này một lời không hợp liền trực tiếp xông vào đánh Trần Hà tới tấp ngay giữa lớp.

Cao Trản không có.

Chính như lời cậu nói, đây là trò chơi của đám học sinh giỏi, cậu không nhúng tay vào.

"Chấp nhận khiêu chiến đi lớp trưởng, người ta đợi mình nãy giờ rồi." Thành Tễ vỗ vỗ bả vai Lý Nhai, làm cậu ta thả lỏng một chút, ngữ khí cũng nhẹ nhàng.

Lý Nhai nhìn Thành Tễ, lại nhìn Cao Cao ngồi đằng trước, mới từ chỗ ngồi đứng dậy, đến trước mặt lớp trưởng lớp , "Chiến thư này tôi nhận, có điều, phiền cậu sau này nói chuyện khách khí chút."

Cậu liếc mắt nhìn qua Trần Hà, nói: "Người lớp bọn tôi tính tình không quá tốt đâu."

Lớp trưởng lớp ỷ có Trần Hà ở đây, hận không thể ra uy với lớp bọn họ, chờ đám người kia đi rồi, lớp tức đến nổ banh nóc, bực mình mắng bọn cẩu lớp , đem hết dòng họ tổ tông rau dưa rể má của bọn nó ra hỏi thăm một lượt.

Thành Tễ nghe thấy, cảm khái người lớp quá hoang tàng, dân phong thuần phác.

"Bài thi đầu năm cậu có nắm chắc không?" Cao Trản gõ lên bàn Thành Tễ hỏi.

Thành Tễ nhìn Cao Trản, sau đó lắc lắc đầu, "Hoàn toàn không biết các cậu sẽ thi cái gì."

"Nhưng tôi có thể học."

Giống như ngày đó trở về đi mua cá kia.

"Cậu lần trước học làm cá ok rồi?" Cao Trản cười lạnh nói, không chỉ không xong còn bôi nhọ tên tuổi kẻ sành ăn cô độc của cậu, còn đốt rụi phòng bếp của cậu thiếu tí ti nữa thôi đã phải gọi .

"Cược không?" Thành Tễ không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Cao Trản, ngược lại mang theo ý khiêu khích nhướn mày với cậu.

"Nếu thành tích của tôi không thể vượt qua lớp , mặc cậu xử lí," Thành Tễ dừng lại, sau đó hơi áp sát vào Cao Trản, nói khẽ bên tai cậu, "Ngược lại, cậu phải đáp ứng tôi một chuyện."

"Có liên quan?" Cao Trản lạnh mặt nhìn Thành Tễ, một mặt kiểu "Thắng thua liên quan cái rắm tới tôi."

"Thế nào, cậu không dám?" Thành Tễ nhếch khóe miệng lên, nhẹ giọng nói.

Cao Trản cười nhạo ra tiếng, "Có gì không dám?" Nếu Thành Tễ đã muốn đánh cược, vậy chiều hắn thôi, cậu cũng không phải kiểu chơi không nổi ấy.

Editor: COTINY

Thời điểm tan học, Cao Trản đi phía trước, Cao Cao cùng Thành Tễ đi đằng sau.

Cao Trản nghe thấy Cao Cao đang nói về bài thi đầu năm với Thành Tễ.

Loại đối thoại này cậu khẳng định không tham dự nổi, Cao Trản tăng nhanh bước chân, nhìn thấy cái bản mặt ai đó rất quen thuộc ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ trước mặt——Trần Hà.

Trần Hà đang đợi đèn đỏ, thấy Cao Trản đi tới, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Cao Cao với Thành Tễ trò chuyện đến là vui.

"Tôi còn tưởng ai bắt chuyện với em gái cậu đều bị cậu tẩn một trận chứ." Trần Hà quay đầu nói với Cao Trản.

Anh chưa từng gặp Thành Tễ, không biết hắn có quan hệ gì với hai anh em Cao gia.

Chẳng qua năm đó người anh em của anh Đới Tử Đồng chỉ nói vài lời với Cao Cao thôi, đã bị Cao Trản dã đến nước mắt lưng tròng.

Cao Trản biết Trần Hà đang nói gì, mặt lạnh hỏi: "Trêu ghẹo nữ sinh so với bàn chuyện học, cái trước không bị đánh thật quá có lỗi với tình bạn thuần khiết rồi."

Đới Tử Đồng lớn hơn bọn họ một khóa kia là tra nam có tiếng, bất luận đàn em đàn chị hay cùng khóa, gã đều không buông tha, tiếng xấu lưu danh.

Cao Cao vốn đã chướng mắt gã, thế mà tên Đới Tử Đồng kia còn đui mù tới bắt chuyện, không biết xui xẻo sao bị Cao Trản thấy được.

Lần đó Đới Tử Đồng bị Cao Trản đánh thiếu chút nữa quy y cửa Phật.

"Đới Tử Đồng đúng là thiếu đánh, nếu nó không phải anh em của tôi, tôi cũng vì dân trừ hại." Trần Hà tỏ vẻ tán đồng.

Cao Trản hừ một tiếng không để ý đến anh nữa.

Chờ Cao Cao cùng Thành Tễ đi tới, Trần Hà còn chào hỏi bọn họ.

Cả bọn đi chung, mới phát hiện hóa ra đều ở cùng tiểu khu.

"Có duyên vậy," Trần Hà đến dưới lầu nhà mình, vẫy tay với bọn họ, "Về sau tan học về chung đi."

"Ai muốn đi cùng anh chứ..." Cao Trản xì mùi khinh thường, thẳng thừng làm lơ lời tạm biệt của Trần Hà.

Lúc Trần Hà đi vào chung cư nhận điện thoại, nói cái gì mà "Bé cưng anh vừa tan học."

Editor: COTINY

Thành Tễ theo Cao Trản về nhà, Ngụy Ngọc Lam vừa đánh mạt chược xong, đang vo gạo nấu cơm.

Sau khi giúp con gái cởi cặp sách xuống, nhìn thấy Thành Tễ, lại nhiệt tình giúp hắn lấy cặp sách.

"Bác gái, không cần phiền phức vậy đâu," Thành Tễ nhanh chóng đặt cặp sách xuống, "Con lại đến cọ cơm đây."

"Aiya, cái gì mà cọ cơm!" Ngụy Ngọc Lam muốn kéo hắn đến sô pha ngồi xuống, "Cháu ở một mình, sau này cứ đến nhà dì ăn cơm! Cứ xem đây như nhà mình nhé!"

Cao Trản không được đoái hoài tới đem cặp ném vào phòng, đi tới đá nhẹ vào chân Thành Tễ, "Rửa tay đi."

"Trản Trản, con đừng hung dữ với Tiểu Tễ thế!" Ngụy Ngọc Lam đưa tay bóp má con trai, trìu mến nói.

Thành Tễ đi rửa tay, đi ra thấy Ngụy Ngọc Lam đang ghé vào bên cạnh Cao Trản, hai mẹ con dựa sát vào nhau, tuy vẻ mặt Cao Trản có phần bất đắc dĩ, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn rất ấm áp.

Dường như khoảng cách giữa hắn cùng bà Thành trước nay cũng chưa bao giờ ít hơn nửa mét, trong căn nhà đó, chỉ có Thành Tư Hãn được mẹ ôm hay thậm chí hôn lên mặt, Thành Tễ luôn là người dưng nước lã.

Cao Trản bị Ngụy Ngọc Lam quấn riết lấy không có biện pháp, cứ nói mình phải đi nấu cơm, sau đó nói Cao Cao đã thay đồ xong ngồi cùng Ngụy Ngọc Lam.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy Thành Tễ có chút mất mác thất thần đứng ở cửa phòng tắm.

"Đang nghĩ gì vậy?" Cao Trản đi tới khiến Thành Tễ hoàn hồn lại.

Thành Tễ giật mình, nhẹ nhàng lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái: "Không có, chỉ thấy tình cảm của mọi người rất tốt." Tôi rất hâm mộ.

Cao Trản sững người, hình như có nghe Thành Tễ từng nói hắn bỏ nhà đi, cái khác đều không rõ, Thành Tễ cũng chưa từng nhắc đến tình huống trong nhà của mình.

Nhìn hắn thế này, có lẽ tình cảm gia đình không được tốt lắm.

"Đừng nghĩ nữa," Cao Trản không biết an ủi người khác, ngoài miệng nói Thành Tễ qua đây phụ giúp, "Qua đây làm trợ thủ cho tôi."

Đống nguyên liệu hôm đó Thành Tễ xách về, Cao Trản ném hết vào ngăn lạnh, sau đó hỏi Thành Tễ: "Rửa đồ, biết chứ?"

Thành Tễ hiểu lí do Cao Trản không tín nhiệm mình, tiến lên vặn vòi nước, rửa sạch đất bụi bám trên khoai tây và cà rốt, đưa cho Cao Trản xem, "Lúc tôi ăn táo với lê cũng sẽ rửa sơ qua."

Cao Trản thấy hắn cũng không đến nỗi vụng về, liền ném ớt xanh cùng cải xoăn cho hắn, "Ớt xanh bỏ hạt, dùng tay tách rời cải xoăn ra mới rửa."

橄榄菜

Thành Tễ ở bên này rửa rau, Cao Trản đã đặt giá máy quay lên, bắt đầu ghi hình, cậu đem khoai tây và cà rốt đã được Thành Tễ rửa sạch cắt sợi, sau đó bắt đầu xử lí thịt sống, một nửa thái miếng, một nửa cắt sợi.

"Cậu đang ghi hình à?" Thành Tễ đặt ớt xanh và cải xoăn lên kệ bếp, "Vậy tôi có thể nói chuyện đi lại được không?"

"Tùy cậu, miễn không ngại xuất hiện trước ống kính." Cao Trản nói.

Nguyên liệu được xử lí nhanh gọn dưới tay cậu, Thành Tễ được mở mang tầm mắt với công phu dùng dao của Cao Trản, tận mắt nhìn, vẫn thấy Cao Trản vô cùng lợi hại.

Dưới mũi dao của Cao Trản, khi các khớp ngón tay cậu di chuyển nguyên vật liệu cũng được cắt thành những hình dạng có kích thước đều tăm tắp, tốc độ lẫn độ chính xác này không thể chỉ vỏn vẹn vài năm mà luyện được.

"Cậu rất thích nấu nướng?" Thành Tễ hỏi.

Cao Trản không nhìn lên: "Tôi thích nấu cho họ."

Thành Tễ đứng sang một bên, vung nước lên tay, một lúc sau mới nói: "Tôi cũng thích nhìn cậu nấu ăn."

Nếu là ngày thường, đổi thành người khác, Cao Trản có thể đã chặn lại ngay Người thích xem tôi nấu ăn xếp hàng dài cậu tính là cái gì, nhưng lời tới miệng rồi cậu lại không làm sao nói ra được.

Hồi lâu Thành Tễ thấy Cao Trản không nói nữa, nên chủ động nói: "Còn gì cho tôi làm không?"

"Chờ ăn đi." Cao Trản mở máy hút mùi, tiếng gầm rú ầm ầm kêu lên, thoáng cái dập tắt cuộc trò chuyện với Thành Tễ.

Thành Tễ ra khỏi bếp, nhìn bóng dáng Cao Trản sau kệ bếp, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.

Cùng với kẻ sành ăn cô độc kia, rất giống.

Buổi tối Cao Trản lại nấu một bàn đồ ăn khác, Thành Tễ cùng Cao Cao đi qua giúp cậu dọn món lên.

Thịt heo cắt sợi, khoai tây sợi xào giấm, sườn muối tiêu, còn có salad hành với đậu phụ cắt sợi nhỏ.

Hai món sau có thể ăn kèm với nem rán Cao Trản tự mình cuộn.

鱼香肉丝

醋溜土豆丝

椒盐苏肉片

凉拌洋葱

凉拌豆腐丝

Nem rán Cao Trản làm không thua kém gì trong mấy cửa tiệm lâu đời, giòn rụm, mịn mỏng, màu còn rất đẹp, Thành Tễ cuộn thành cuốn bỏ vào miệng, cực kì ngon.

Cao Trản đang xử lí tư liệu cho buổi quay hôm nay, trên đĩa đã được đặt một chiếc nem rán cuộn xong, cà rốt bào sợi kẹp trong đĩa được gắp hết ra ngoài.

Cao Trản liếc Thành Tễ, người kia thản nhiên cười lại với cậu.

Bọn họ cũng chỉ ăn đôi ba lần cùng nhau, Thành Tễ đã có thể nhớ được sở thích cùng thứ cậu kiêng ăn.

"Thành Tễ, chốc nữa anh đến phòng anh trai em mà học, em lấy tài liệu cho anh." Cao Cao vừa ăn vừa nói.

"Đúng đấy, tối ngủ lại về, học với chúng nó đi, càng nhiều người càng đông vui mà." Ngụy Ngọc Lam cũng hùa theo.

Cao Trản ngẩn người, ngẩng đầu nhìn em gái cùng mẹ ruột thân sinh của mình, tới phòng cậu học thì thôi đi, còn nhiều người cho đông vui? Học cần đông vui làm chi?! Khi dễ cậu không học?

"Nhìn bọn ta làm gì, con lại không học!" Ngụy Ngọc Lam nói.

Cuối cùng, dưới sự sắp xếp của Cao Cao cùng chị Ngụy, Thành Tễ đến phòng Cao Trản.

Cao Trản tựa vào đầu giường, nhìn hắn tu hú chiếm tổ.

Tu hú chiếm tổ: bản gốc鸠占鹊巢 - cưu chiếm thước sào: chim cưu chiếm tổ chim khách; chiếm nhà đất của người khác (ví với việc chiếm địa vị, nhà cửa, ruộng đất của người khác)

"Nếu không, chúng ta học chung?" Thành Tễ giơ tài liệu trong tay lên.

Cao Trản lắc đầu: "Tôi dị ứng chuyện học."

"Phải không?" Thành Tễ đi qua bàn, từng bước một đến gần giường Cao Trản, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt phản chiếu gương mặt Cao Trản.

"Tôi còn chưa từng thấy ai chỉ học thôi cũng bị dị ứng, cậu để tôi nhận thức chút?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio