Câu Chuyện Ngày Xuân

quyển 1 chương 9: phụ nữ mà ghen tuông thì đàn ông phát điên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành phố xây dựng Đài truyền hình, gia đình Thị trưởng Mặc trở thành một trong những hộ đầu tiên được sở hữu tivi. Sau bữa tối, cả nhà cùng Từ Lan, Giang Phinh Đình ngồi trước tivi xem chương trình truyền hình. Sau đó, vợ chồng Thị trưởng Mặc lên tầng nghỉ ngơi, Mặc Trì và Tư Tồn cũng muốn về thư phòng đánh cờ. Mấy hôm nay, Tư Tồn đã trở thành “tín đồ trung thành” của môn cờ tướng, mặc dù cô chơi rất tệ nhưng lại cực kì đam mê.

“Anh Mặc Trì, đợi một chút”, Giang Phinh Đình gọi Mặc Trì lại.

“Có chuyện gì vậy?”, Mặc Trì nhìn cô và hỏi.

“Anh làm người mẫu chân dung cho em được không?”.

Tư Tồn vừa nghe đã phát hoảng, còn Mặc Trì không tỏ thái độ gì, tay anh nắm chặt lấy bàn tay Tư Tồn rồi mỉm cười nói với Giang Phinh Đình: “Thật ngại quá, anh không có thời gian”.

“Em chỉ vẽ một tiếng đồng hồ là xong thôi”, Giang Phinh Đình vội nói.

Mặc Trì lắc đầu: “Thật sự không được vì anh và Tư Tồn còn có việc phải làm”.

Bầu không khí bỗng chốc như thể đông cứng lại, Giang Phinh Đình lặng lẽ mím chặt môi, quay sang nhìn Tư Tồn, trong đôi mắt ẩn chứa điều gì đó không nói thành lời. Cảm thấy mình cần tỏ rõ lập trường, Tư Tồn sau một thoáng suy nghĩ liền nói: “Mặc Trì thật sự không có thời gian, hay là để chị làm người mẫu cho em?”

Mặc Trì liền quay sang lườm cô. Cô ngốc này đúng là toàn mua dây buộc mình!

Giang Phinh Đình lắc đầu, cố chấp nói: “Em chỉ muốn vẽ anh Mặc Trì thôi”.

Tư Tồn vô cùng tức giận, cô đã có ý tốt muốn giải vây giúp nhưng Giang Phinh Đình lại không biết điều, còn cố tình làm mất mặt cô. Tư Tồn tức giận mà không biết phải nói gì nữa. Thấy tình hình gay go trước mắt, Từ Lan vội vàng chạy đến, kéo tay Tư Tồn nói: “Chị Tư Tồn, chị làm người mẫu cho em đi! Hôm nay em cũng muốn vẽ một bức”. Rồi không đợi câu trả lời, cô đã lôi Tư Tồn vào phòng khách.

Mặc Trì đưa tay lên bóp trán rồi nói với Tịnh Nhiên: “Em cùng Tiểu Giang xem tivi đi, anh lên tầng đây”.

“Chân của anh vẫn chưa khỏi, để em dìu anh lên”, Giang Phinh Đình nói.

“Không cần đâu”, Mặc Trì dứt khoát quay người đi. Giang Phinh Đình nhìn mãi theo, cho tới khi bóng lưng anh mất hút trên cầu thang, cô mới quay về ghế sô pha, khuôn mặt thờ thẫn.

Từ đầu đến cuối, Tịnh Nhiên chỉ quan sát mà không nói câu gì, cho tới khi Mặc Trì đã vào phòng, cô mới nghiêm túc hỏi: “Giang Phinh Đình, hãy nói thật với mình, có phải cậu thích anh trai mình không?”

Giang Phinh Đình mặt bỗng đỏ bừng nhưng không hề tỏ ý phủ nhận, cô nhìn thẳng vào Tịnh Nhiên và nói: “Ừ”.

Tịnh Nhiên không ngờ cô ta lại thẳng thắn đến thế, liền giậm chân nói: “Cậu không thể như thế được, anh mình đã kết hôn rồi”.

“Mình đâu có ý định phá hoại hôn nhân của anh trai cậu, chỉ là âm thầm thích anh ấy thôi!”, Giang Phinh Đình nói.

“Kiểu của cậu mà gọi là âm thầm sao? Mình nhận ra, anh trai mình cũng nhận ra, chị dâu mình cũng nhận ra”.

Giang Phinh Đình vẫn cố tình giả vờ tỏ ra không hiểu: “Mình chì muốn vẽ một bức chân dung của anh ấy làm kì niệm, chẳng lẽ Tư Tồn nhỏ mọn thế sao?” Giang Phinh Đình đẩy Tịnh Nhiên ra rồi ngẩng cao đầu nhìn Mặc Trì lúc này đang vô cùng ngạc nhiên. “Anh Mặc Trì, em có chuyện cần nói với anh”, Giang Phinh Đình không kịp suy nghĩ đã vội vã nói.

Mặc Trì từ trước đã cảm nhận được, tình cảm cô gái này dành cho anh có gì đó không bình thường nên đã gắng hết sức tránh tiếp xúc. Lúc này, duy trì phong độ của một bậc huynh trưởng, anh điềm tĩnh cười nói: “Tiểu Giang, có chuyện gì ngày mai nói được không?”

“Không được, bây giờ em phải nói luôn”, Giang Phinh Đình nhanh tay đẩy Tịnh Nhiên ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Sau đó, cô dựa lưng vào cánh cửa, đứng cách Mặc Trì chỉ có một bước chân. Giang Phinh Đình trong một phút nông nổi đã xông vào phòng Mặc Trì, nhưng khi thật sự đối diện với anh rồi, nỗi ngại ngùng thiếu nữ đã làm tiêu tan hết dũng khí của tình cảm đầu đời hằng ấp ủ. Cô căng thẳng tới mức chân tay không biết nên đặt thế nào cho đúng, lồng ngực phập phồng thấp thỏm.

Mặc Trì cũng đâu có nhiều kinh nghiệm ứng xử với con gái, mối tình đầu của anh vừa hay là một cô gái thuần phác, trong sáng như Tư Tồn. Đốì mặt với những biểu hiện khác thường của Giang Phinh Đình, anh cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Anh định thần lại, lùi ra sau ba bước, giữ khoảng cách với Giang Phinh Đình rồi nhẹ nhàng nói: “Giang Phinh Đình, anh mệt rồi, em ra ngoài gọi Tư Tồn giúp anh được không? Anh không tiện gõ cửa phòng con gái các em”, Chỉ cần để cô ấy ra khỏi đây thì sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.

Đột nhiên, đôi mắt Giang Phinh Đình đỏ hoe rồi cô òa lên khóc.

Mặc Trì hốt hoảng hỏi: “Em sao thế này?”

Giang Phinh Đình bất ngờ sà vào lòng anh. Mặc Trì vội vã đỡ cô dậy và khuyên nhủ: “Em đừng như thế, muốn nói gì thì cứ nói. Nào, em hãy ra đây ngồi một lát, được không?” Anh vừa phải đỡ Giang Phinh Đình vừa phải chống nạng, chân tay luống cuống như chực ngã tới nơi.

Cô ngồi xuống ghế, vừa khóc vừa nói: “Anh Mặc Trì, em thích anh, anh biết mà đúng không?”

Không ngờ cô gái này lại thẳng thắn đến thế. Mặc Trì tựa vào bàn, đứng đối diện với cô, thần thái bình tĩnh, chân thành nói: “Em còn nhỏ, chưa biết thế nào là thích một người đâu”.

“Em lớn hơn cả Tịnh Nhiên và Tư Tồn, sao em lại không hiểu chứ?”, Giang Phinh Đình ngân ngấn nước mắt nói.

“Tư Tồn hiểu vì cô ấy đã kết hôn, còn em thì khác”.

“Đúng là cô ấy đã kết hôn, nhưng là thứ hôn nhân bị ép buộc. Nếu như có cơ hội lựa chọn, anh sẽ chọn cô ấy hay em?” Đằng nào cũng đã nói ra rồi, chẳng cần phải e dè hay giâ"u giếm gì nữa.

“Đương nhiên anh sẽ chọn Tư Tồn”. Mặc Trì thật thấy đau đầu hết sức, chẳng hiểu con bé Tịnh Nhiên đã kể gì với bạn học của mình nữa?

“Tại sao chứ? Em và anh rõ ràng môn đăng hộ đôi hơn mà”.

Mặc Trì không thể kiềm chế được nữa, liền nổi giận: “Không có tại sao tại chăng gì cả, chỉ đơn giản là anh yêu cô ấy, thế thôi”.

“Nhưng em yêu anh!”, Giang Phinh Đình ương bướng nói.

Mặc Trì thực sự nổi giận, anh cao giọng hơn thường lệ: “Em yêu cái gì ở anh? Em hiểu anh được mấy phần? Chỉ xét riêng về ngoại hình thôi, anh đã là một kẻ tàn tật, có gì đáng để em yêu nào”.

“Không cho phép anh nói về bản thân mình như thế!”, Giang Phinh Đình bất ngờ đưa tay bịt miệng Mặc Trì khiến anh phải lùi lại phía sau.

Nước mắt lại chảy ròng ròng trên gò má, cô tiếp tục nói: “Em không quan tâm đến chuyện anh tàn tật hay không. Em thích tính cách vừa anh dũng bất khuất, vừa dịu dàng tình cảm của anh. Em đã để ý lâu lắm rồi, mỗi bữa ăn anh đều chăm chút gắp thức ăn cho Tư Tồn”.

Đúng là một tình huống dở khóc dở cười, Mặc Trì kiên nhẫn nói: “Tư Tồn là vợ anh, không lí gì anh lại không chăm chút cho cô ấy cả. Sau này em kết hôn rồi, chồng của em cũng sẽ đối xử với em như thế. Còn nữa, thế nào là anh dũng bất khuất? Trên đời này, chuyện về các anh hùng em kiếm đâu chẳng được?”

“Sau này em không kết hôn nữa, sẽ mãi mãi yêu thầm anh”, Giang Phinh Đình lớn tiếng nói.

Mặc Trì thấy cô gái này còn cứng đầu cứng cổ hơn cả Tư Tồn, chỉ khác là, Tư Tồn thì ngang ngạnh đáng yêu, còn cô ta ương bướng đến đáng sợ.

“Giang Phinh Đình, đừng có ngốc nghếch như vậy được không...” Nói về một vấn đề như thế này xem chừng quá sức với một thanh niên mới ngoài hai mươi như Mặc Trì. Chẳng biết nói tiếp thế nào nữa, anh liền quyết định “hạ lệnh” đuổi khách: “Em về phòng nghỉ ngơi đi, được không?”

Giang Phinh Đình vẫn ngồi bất động tại chỗ, anh đành tự mình đi về phía cửa phòng...

Tịnh Nhiên, Tư Tồn và Từ Lan - ba người đứng xếp thành một hàng trước cửa giống như những binh sĩ đang canh gác, khuôn mặt ai nấy mang một nét biểu cảm khác nhau, Tịnh Nhiên lo lắng, Từ Lan ngại ngùng, còn đôi mắt Tư Tồn đã đỏ hoe, ngân ngấn nước.

Thật quá đau đầu, Mặc Trì nói: “Tịnh Nhiên, đưa bạn của em về phòng nghỉ ngơi đi”.

Giang Phinh Đình không đợi Tịnh Nhiên bước vào đã khóc òa, hai tay ôm mặt rồi chạy về phòng mình.

Mặc Trì nắm tay Tư Tồn nói: “Chúng mình cũng vào phòng đi em”.

Trong lòng đang vô cùng tức giận, Tư Tồn gạt anh ra, thả mình xuống giường và nằm xây lưng về phía anh.

Mặc Trì đóng cửa lại, ngồi xuống bên Tư Tồn, dịu giọng dỗ dành cô: “Em lại nổi giận rồi à?”

Tư Tồn đột ngột quay người lại, đối diện với Mặc Trì và hét lên: “Người ta đến tận phòng ngủ để cướp chồng của em, em có thể không tức giận được sao?”

Mặc Trì gật đầu nói: “Đúng là nên tức giận, vậy thì anh sẽ là người tức giận mới phải, rõ ràng biết cô ta có ý đồ xấu, em còn cùng Từ Lan đi vẽ tranh”.

“Các người chẳng phải đồng mifu với nhau còn gì!” Nộ khí của Tư Tồn bốc lên ngùn ngụt, cô hét lớn: “Anh cố ý để Từ Lan kéo em đi vẽ tranh, sau đó cho Giang Phinh Đình vào phòng để cô ta có cơ hội tỏ tình với anh”.

“Anh họa điên làm như thế!”, Mặc Trì nói: “Cũng không biết ai ngốc ơi là ngốc, đang yên đang lành không dưng đòi làm người mẫu cho Giang Phinh Đình. Cô ta đâu có thèm để ý đến em, chính Từ Lan đã cứu nguy cho em còn gì!”

“Em cần cô ta cứu nguy sao? Anh là chồng em, sao không cứu nguy cho em? Rõ ràng là anh cố ý để Từ Lan kéo em đi, tiện cho anh và Giang Phinh Đình bày tỏ tình cảm với nhau”, Tư Tồn nói với tốc độ tên bắn cứ như thể cô đã “ăn nhầm phải thuốc súng” vậy.

Mặc Trì đúng là ong hết cả đầu, ù hết cả tai: “Sao em cứ mắng người lung tung thế hả? Có phải em đứng ở ngoài đã nghe lén được điều gì không? Anh tỏ tình với cô ta lúc nào?”

“Chẳng phải đã nói trắng ra hết rồi sao?”, Tư Tồn lớn tiếng: “Cô ta nói thích anh, chứ không phải chỉ thông cảm với anh, cô ta còn đòi lấy anh nữa kìa!”

Vốn đã bị Giang Phinh Đình làm cho điên đầu, nay Tư Tồn lại không biết điều, Mặc trì bị làm cho phát tức cả lên, không kìm được mà bất giác cao giọng: “Sao em lại vu oan cho người ta như thế, cô ấy đòi lấy anh lúc nào?”

“Chẳng phải anh đang bênh người ta đó sao?” Hai mắt Tư Tồn đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

Mặc Trì điên cuồng vò đầu: “Anh không có ý đó!”, Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, ôm lấy Tư Tồn: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa được không?”

Tư Tồn hai tay đấm loạn xạ vào người Mặc Trì, nước mắt tuôn rơi như mưa trên vai anh, cô hét lên: “Anh chính là có ý đó. Anh thích cô ta, không còn cần em nữa!”

“Anh không hề có ý đó mà”. Mặc Trì nắm chặt tay cô, nhưng cô lại dùng chân đạp vào bụng anh. Tư Tồn lúc này chẳng khác nào một con thú nhỏ đang phẫn nộ đến đánh mất cả lí trí, chẳng thèm bảo vệ vật báu của mình mà chỉ biết phát tiết vũ lực.

“Đừng nhiễu nữa!” Mặc Trì giữ chặt cô, hai người cùng lăn trên giường. Tư Tồn vẫn vùng vẫy và hét lên: “Anh bắt nạt em! Anh là người xấu! Em đã gây phiền nhiễu gì nào, chính anh mới là người gây sự trước”.

Hai tay Tư Tồn bị ép chặt không thể động đậy được, thế nên cô bực tức gồng mình và hét ầm cả lên, không có chút lí lẽ nào cả.

“Được rồi, chúng mình đừng gây chuyện nữa, hãy cùng nhau buông tay, được không?”

“Được”.

Mặc Trì buông tay Tư Tồn ra, nhưng đột nhiên cô nói: “Anh không cần em nữa, vậy em đi đây!”, nói rồi đứng dậy chạy vụt ra ngoài.

“Tư Tồn, em quay lại cho anh!” Mặc Trì với lấy cây nạng rồi đuổi theo, nhưng ra đến hành lang thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Tịnh Nhiên đang ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng động nên chạy theo ra: “Có chuyện gì thế anh?”

“Tư Tồn chạy mất rồi!”, Mặc Trì mặt đỏ bừng bừng nói.

Tịnh Nhiên, Từ Lan liền vội vàng chạy ra ngoài, chỉ còn lại Giang Phinh Đình vẫn đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn Mặc Trì: “Có phải vì em không?”

Mặc Trì tuy giận dữ cũng chỉ biết hắt ra một tiếng thở dài, chống nạng lếch thếch đi xuống tầng. Ra đến ngoài thì người đã mất tăm mất dạng. Trước mặt anh là hai hướng Nam, Bắc với hai con đường, một lớn một nhỏ. Anh cứ đi theo con đường lớn thì hơn.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Tịnh Nhiên và Từ Lan cùng gọi tên Tư Tồn. Con đường lớn nhìn mãi chẳng biết đâu là tận cùng, Tư Tồn chắc chắn sẽ không chạy theo hướng này. Mặc Trì liền quay người chuyển sang con đường nhỏ. Đây là một ngõ hoa nổi tiếng với những bức tường đầy dây leo, hương hoa dễ chịu, nhưng con đường lại uốn lượn quanh co. Mặc Trì đi như “chạy”, trong lòng không ngừng lo lắng. Tư Tồn vốn sợ bóng tối lại không thuộc đường, ra khỏi ngõ hoa này không bao xa là Trung tâm Thương mại của thành phố với nhiều khu vực phức tạp, đêm hôm khuya khoắt thế này, ngộ nhỡ cô ấy lạc đường rồi gặp nguy hiểm thì phải tính sao?

Mặc Trì đã ra khỏi ngõ hoa, trước mặt anh trải ra mấy ngã rẽ, không biết Tư Tồn sẽ đi theo hướng nào đây? Anh lớn tiếng gọi tên cô, nhưng đáp lại lời anh chỉ là bóng đêm tĩnh lặng như tờ, bầu trời sâu thẳm và ánh trăng bị mây đen che khuất, tuyệt không thấy bóng dáng cô đâu cả.

“Anh!”, Tịnh Nhiên chạy tới bên anh: “Đã tìm thấy chị dâu chưa?”

“Chúng ta hãy tiếp tục chia nhau ra tìm đi”, Mặc Trì lắc đầu nói.

Tịnh Nhiên chạy về bên trái, Từ Lan chạy sang bên phải còn Mặc Trì đi thẳng về phía trước, xuyên qua những con phô", vào tận từng con ngõ nhỏ. Trận mưa lớn hồi chiều làm con đường trơn tuột, khiến Mặc Trì loạng choạng suýt ngã. Cùng lúc đó, dường như có một tiếng kêu khe khẽ, rất giống với giọng của Tư Tồn đập vào tai anh.

Anh đang ở trong một con ngõ nhỏ với nhiều cửa hàng san sát nhau, không lẽ nào vì quá hốt hoảng nên đã nghe nhầm? Mặc Trì lớn tiếng gọi: “Tư Tồn, anh biết em ở đây, mau ra ngay cho anh!” Mặc Trì vừa lo lắng vừa bực bội, cô giận dỗi, đánh anh mắng anh, anh đều chịu cả rồi, sao còn bỏ đi chứ? Cô có biết anh lo lắng cho cô đến nhường nào không?

“Tư Tồn! Ra đây ngay cho anh!” Mặc Trì bực bội quát lên nhưng vẫn chẳng thấy chút động tĩnh nào. Anh đèn hiu hắt chiếu lên mặt đường ướt nhợt, ánh lên luồng sáng yếu ớt. Đột nhiên, một ý tưỡng nảy ra trong đầu Mặc Trì, nếu cô đã không chịu ra thì anh chỉ còn cách dùng đến khổ nhục kế mà thôi.

Mặc Trì bước một bước dài lên phía trước, cố ý làm cho cây nạng trượt đi, chân phải trụ không vững nên đã sắp ngã tới nơi. Anh chống đầu gối xuống đất, cơn đau kịch liệt liền ập tới khiến mồ hôi vã ra như tắm, hơi thở trở nên dồn dập, anh còn cố ý phát ra tiếng kêu rên rỉ nhưng vẫn không quên đưa mắt nhìn ra xung quanh. Cuối cùng, anh ngã khụy xuống đường.

“Mặc Trì! Anh làm sao thế này?”, Tư Tồn như thể vừa từ dưới đất chui lên, chạy tới bên Mặc Trì.

Mặc Trì đã đau tới mức hai mắt mờ đi, hơi thở như bị chẹn lại nhưng nỗi âu lo cuối cùng cũng tan biến, anh nắm chặt tay Tư Tồn vì sợ cô lại chạy mất.

Tư Tồn quỳ trên vũng nước lạnh, cố gắng dìu Mặc Trì đứng dậy, anh lấy hết sức nói một câu: “Em còn muốn chạy nữa hay không?”

“Em sẽ không chạy nữa! Để em kiểm tra chân của anh nhé!”, Tư Tồn hốt hoảng nói.

Mặc Trì không chịu buông tay: “Chân anh không sao cả, em ngoan một chút cho anh được nhờ!” Cái chân duy nhất đã không tài nào động đậy được nữa, anh chỉ còn cách ngồi tệt xuống đường, duỗi thẳng chân ra đất. Tư Tồn lúc này mới nhớ ra, anh bị viêm khớp nặng nên tuyệt đôì không được để chân nhiễm lạnh. Cô hoảng loạn ngồi theo xuống đất, kéo chân anh đặt lên chân mình: “Để chân anh lên chân em đi, chỗ này ấm lắm”.

Mặc Trì không động đậy gì, đột nhiên anh dang tay ôm chặt cô vào lòng.

Tư Tồn cũng ôm lấy anh và khóc: “Em sai rồi, là em hại anh bị ngã”.

Mặc Trì nghiến răng chịu đau nói: “Anh cố ý ngã đây, nếu không làm sao em chịu ra ngoài chứ?”

“Hả?”, Cơn tức giận lại trào lên trong Tư Tồn: “Mặc Trì, đồ lừa đảo! Anh lại lừa em rồi!”

“Anh biết em chỉ ở quanh đây thôi, ai bảo em không chịu ra”.

“Sao anh biết em đang ở đây?”

“Đấy gọi là thần giao cách cảm”. Mặc Trì lại ôm lấy cô, thân hình nhỏ bé ấm áp này thật khiến anh yên lòng.

Tư Tồn bĩu môi, đến điều này anh cũng cảm nhận được sao?

Cơn đau đã dịu đi phần nào, Mặc Trì liền nói: “Em dìu anh dậy đi, Tịnh Nhiên sắp tìm được tới đây rồi”.

Tư Tồn dìu Mặc Trì đứng dậy và giúp anh nhặt cây nạng lên: “Tịnh Nhiên cũng đi tìm em sao?”

“Một người lớn sờ sờ như thế chạy mất, mọi người có thể không đi tìm được sao?”, Mặc Trì vẫn thây hơi tức trong lòng: “Chúng ta mau về nhà thôi, em không được kể với ai chuyện anh bị ngã đấy”.

Tư Tồn ngoan ngoãn như một đứa trẻ phạm lỗi, chầm chậm dìu Mặc Trì trở về nhà. Vợ chồng Thị trưởng Mặc cũng bị kinh động, họ đều đang ngồi chờ đợi tin tức trong phòng khách. Mặc Trì làm ra vẻ bình thường nói: “Chúng con ra ngoài đi dạo một lúc”.

“Đi dạo có cần kinh thiên động địa như thế không?”, Trần Ái Hoa biết rõ sự thể câu chuyện nên cố tình nói xoáy một câu.

“Về sau chúng con sẽ âm thầm đi dạo, bảo đảm không làm phiền các vị lãnh đạo nghỉ ngơi”, Mặc Trì cười hì hì nói.

Với đứa con ngày càng tinh ranh của mình, Trần Ái Hoa vừa có chút bất lực vừa có chút vui mừng. Con trai bà trở nên yêu đời như ngày hôm nay, công lao lớn nhất thuộc về Tư Tồn. Nếu đã vậy thì chuyện giữa vợ chồng bọn trẻ, bà cũng không hỏi nhiều nữa.

Mặc Trì và Tư Tồn trở về phòng tắm rửa. Quả nhiên, dù đã tắm nước nóng rồi nhưng chân vẫn không khỏi bị nhiễm lạnh và đau nhức. Tư Tồn đau lòng nói: “Tất cả là tại em không tốt.”

Mặc Trì vòng tay ôm chặt lấy cô, khuôn mặt hớn hỡ nói: “Anh đã tìm thấy vợ rồi thì vết thương nhỏ này có đáng kể gì? Sau này nếu không xót chồng bị ngã thì em cứ tiếp tục bỏ chạy đi”.

“Lúc đầu em không có ý muốn chạy nhưng đợi mãi chẳng thấy anh đuổi theo, chỉ thấy bọn Tịnh Nhiên chạy ra nên em mới chạy đi đấy chứ”, Tư Tồn nói.

“Em còn không biết chồng em xuống cầu thang chậm thế nào sao?”, Mặc Trì giả vờ giận dữ nói.

“Em bực quá nên quên mất”, Tư Tồn líu ríu nói.

“Cô gái ngốc như thế này thì ngoài anh ra, không hiểu còn ai muốn lấy em nữa đây?”, Mặc Trì vờ nhăn mặt nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Đầu óc Tư Tồn đơn giản, chẳng hề có toan tính gì, cũng không dám to gan làm liều, anh với cô dù đôi lúc đấu khẩu với nhau thì cũng chỉ là thêm một chút gia vị cho cuộc sống vợ chồng. Sự ngọt ngào sau mỗi lần cãi cọ càng khiến tình cảm của họ ngày một khăng khít hơn mà thôi.

Tư Tồn dụi đầu vào lòng Mặc Trì, vuốt ve thắt lưng anh: “Chỉ cần anh không ghét bỏ em là được rồi”.

Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vợ anh vẫn là tuyệt nhất, sau này em không được ghen tuông tùy tiện nữa, nghe chưa?”

Tư Tồn lúc này đã kiềm chế được cảm xúc: “Cô ta để ý tới chồng em, em có thể không ghen được sao? Ai dà, em hỏi anh”, Tư Tồn nghiêm mặt nói: “Nếu như chúng mình chưa kết hôn thì anh sẽ thích em hay cô ta?”

Thật đúng là đau đầu biết bao, cô bé này điều hay mãi không tiếp thu mà thói xấu lại học rất nhanh: “Dù có thêm hàng trăm lựa chọn, anh vẫn chỉ thích một mình em”.

“Tại sao?”, Tư Tồn tròn to mắt hỏi.

“Em lấy đâu ra lắm cái tại sao thế?”, Mặc Trì trả lời thẳng thắn: “Ngoài em ra thì anh tìm đâu được người vợ tốt như thế chứ?”

“Hờ, anh đang trêu em đúng không?”, Tư Tồn quay ngoắt mặt đi.

“Anh nào dám?”, Mặc Trì nghiêm mặt nói: “Tuy nhiên, anh có một yêu cầu”.

“Yêu cầu gì?”

“Sau này, bất kể bực tức điều gì, em có thể nổi nóng, có thể đánh anh, mắng anh, cắn anh, làm gì cũng được, nhưng không bao giờ được phép bỏ nhà đi như vừa rồi nữa nhé”.

“Vì sao?"

“Bởi vì...”, Mặc Trì cố ý làm ra vẻ tội nghiệp: “Chân anh không khỏe, làm sao mà đuổi kịp được em”.

Tư Tồn cúi đầu, đưa tay chạm vào chỗ đầu gối bị thương của Mặc Trì và cảm thấy chỗ đó lạnh như đóng băng, rồi cô lại xoa lên phần chân trái còn lại của anh, nỗi thương cảm trào dâng trong lòng. “Anh yên tâm”, cô nói: “Anh không cần đuổi theo em nữa vì từ nay em sẽ không bao giờ rời xa anh cả”.

Vào bữa sáng ngày hôm sau, Tịnh Nhiên thông báo với mọi người Giang Phinh Đình sẽ đón chuyến xe sớm trở về Bắc Kinh. Trần Ái Hoa nói với vẻ khách khí: “Sao cháu về sớm thế? Không phải ban đầu đã dự định tuần sau khai giảng mới về sao?”

Giang Phinh Đình mặt mũi phờ phạc, dường như đã mất ngủ cả đêm: “Thưa cô, cháu có việc gấp phải về trước. Cảm ơn cô đã tiếp đãi cháu trong những ngày qua”.

“Thế cũng được, sau này có thời gian lại tới chơi”. Công việc vô cùng bận rộn nên Trần Ái Hoa cũng không để tâm đến chuyện đã xảy ra thêm nữa. Bữa sáng xong xuôi, bà cùng Thị trưởng Mặc vội vã đi làm ngay.

Lúc Mặc Trì thay giày và chuẩn bị đi làm thì Giang Phinh Đình đưa cho một anh bức họa: “Mặc Trì, đây là bức họa em đã thức cả đêm qua để vẽ, tặng anh đấy”.

Mặc Trì đón lấy bức tranh và mở ra xem. Giang Phinh Đình vẽ rất đẹp, tuy chỉ là vẽ lại theo trí nhớ nhưng đã làm toát lên cả hình hài lẫn thần thái của nhân vật trong tranh. Mặc Trì nhìn một lúc rồi trả lại bức tranh cho cô: “Anh không thể nhận được”.

Đột nhiên giữa chừng Tư Tồn xông ra giành lấy bức tranh và hết lời khen ngợi: “Đẹp thật đấy. Giang Phinh Đình, sau này em chắc chắn sẽ trở thành một họa sĩ lớn”.

Giang Phinh Đình mỉm cười: “Chị Tư Tồn, nếu chị thích em tặng lại cho chị đấy. Em không còn muốn trở thành họa sĩ nữa, đây có lẽ là bức tranh cuối cùng mà em vẽ”.

Tư Tồn không khách khí nhận luôn bức tranh, rồi hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu: “Em có thiên phú như thế, tại sao lại quyết định không vẽ nữa?”

Giang Phinh Đình nhìn xuông chân phải cứng đờ của Mặc Trì, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Một lúc sau, cô mới nói lí nhí: “Em muốn trở thành một bác sĩ giỏi giống như mọi người trong gia đình”.

Một tuần sau, kì học mới lại bắt đầu. Tịnh Nhiên và Từ Lan quay lại Bắc Kinh, công việc của vợ chồng Thị trưởng Mặc mỗi lúc một bận rộn, họ thường xuyên phải đi công tác tới Bắc Kinh và các tỉnh thành khác trong nhà chỉ còn lại mỗi Tư Tồn và Mặc Trì.

Ngày đầu tiên khi Tư Tồn trở lại trường học, giáo viên chủ nhiệm lớp đã đến tìm cô để thông báo thành tích học tập của cô cao nhất toàn Khoa. Chỉ có điều do đang dính lỗi phạt nên cô không được nhận học bổng. Thầy chủ nhiệm còn cổ vũ cô hãy nỗ lực hơn nữa, chăm chỉ học tập để học kì này được “xóa án”, năm sau sẽ có cơ hội được nhận học bổng.

Hiển nhiên, sau đó cô trở thành nhân vật nổi tiếng của Đại học Phương Bắc. Tuy không được nhận học bổng, không lọt vào danh sách sinh viên tiên tiến, cũng không được đại diện cho sinh viên cũ phát biểu trong Lễ khai giảng, nhưng cô lại trở thành thần tượng của những sinh viên mới Khóa .

Cuối năm , Tư Tồn tham gia kì thi đại học đầu tiên của cả nước sau Cách mạng văn hóa, cho tới mùa xuân năm cô nhập học. Đến tháng Bảy năm , Bộ giáo dục lại tổ chức kì thi đại học vào mùa thu, sinh viên mới nhập học vào tháng Chín năm đó. Lúc này Tư Tồn đã trở thành sinh viên năm thứ hai.

Sinh viên mới chủ yếu là những người mới tốt nghiệp cấp ba, rất trẻ trung sôi nổi, tuy chỉ học sau Tư Tồn một khóa nhưng họ nhiệt tình cởi mở, hăng say học hành hơn hẳn Khóa . Nghe nói Khóa có Chung Tư Tồn là sinh viên nhỏ tuổi nhất, xinh đẹp nhất, thành tích học tập cũng tốt nhất nên họ chọn thủ khoa Khóa Khoa Trung văn là Lưu Sâm đến mời Tư Tồn tham gia bữa tiệc đón sinh viên mới để cô có thể chia sẻ kinh nghiệm, truyền đạt bí quyết.

Tư Tồn vội vã từ chối: “Chị làm gì có bí quyết gì chứ!”.

Lưu Sâm đeo kính cận, nom vẻ rất thông minh, giỏi giang. “Những sinh viên giỏi đều có bí quyết, chị không cùng khóa với bọn em thì có gì mà phải giấu?”

“Thật sự là không có bí quyết gì mà, trước khi thi cuối kì, chị còn bỏ lỡ một tuần không ôn tập được gì!”, Tư Tồn đỏ mặt nói.

“Sư tỉ, sao chị lại bỏ lỡ một tuần vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”, một cô gái béo tròn nhao vào hỏi. Phản ứng nhanh nhạy như cô bé này, học Khoa Truyền thông thì có lẽ sẽ hợp hơn.

“Cái đó à, nhà chị có việc”, Tư Tồn giấu nhẹm chuyện mình bị đình chỉ học một tuần.

“Sư tỉ, em biết rồi nhé, chị tham gia vũ hội nên bị nhà trường phạt, còn bị bắt vào đồn cảnh sát nữa”, một nam sinh to lớn cười nói.

Tư Tồn toát mồ hôi hột. Sao tự dưng lại biến thành đại hội phê phán cô thế này? “Sao em biết cả chuyện đó?”

“Chuyện của các chị đã lên hẳn nhật báo thành phố X, ở dưới còn có bình luận của biên tập viên nữa cơ”.

“Có chuyện đấy sao?”, Tư Tồn hận một nỗi không thể tìm được lỗ nẻ nào để chui xuống. Mới nửa năm trôi qua, cô đã lên báo hai lần. Lần đầu tiên là chuyện cô bị ngất trong ngày thi đại học, bị họ viết thành kì thi vô cùng khốc liệt khiến thí sinh không đủ sức chống chọi, cô trở thành điển hình của những thí sinh cá biệt có tô" chất tâm lí yếu kém. Lần thứ hai là việc cô tham gia vũ hội, nhưng mới nhảy được năm phút đã bị lên báo rồi.

Không ngờ chuyện ấy khiến đám sinh viên mới sôi nổi hẳn lên, họ nhao nhao đòi Tư Tồn dạy khiêu vũ. Tư Tồn sợ toát mồ hôi, nếu còn nhảy nữa thì chẳng phải cô sẽ phải chịu oan ức hay sao? “Nói cho các em biết, Khoa Địa chất có một người tên là Giang Thiên Nam khiêu vũ cực kì giỏi, các em nên tìm anh ấy mà học hỏi”.

Một người âm thầm lặng lẽ như Tư Tồn đạt thành tích cao nhất Khoa khiến phòng cũng có chút thay đổi nhỏ. Chị cả Lưu Anh - người luôn luôn cần mẫn nhất phòng bắt đầu có ý xa lánh Tư Tồn. Mỗi sáng, chị không cùng mọi người đọc tiếng Anh nữa, mà một mình dậy sớm ôm sách đến giảng đường tự học.

Vu Tiểu Xuân nói với Tư Tồn: “Lưu Anh học ngày học đêm những mong đỗ đầu toàn Khoa, ai dè ba vị trí đầu tiên đều không có tên chị ta nên nhất định chị ta ghen tị với cậu đấy”.

“Chị Lưu Anh không phải là người như thế đâu”, Tư Tồn lạnh nhạt nỏi.

Tư Tồn vẫn đều đặn lên lớp đúng giờ, nỗ lực học tập, thời gian rảnh rỗi thì lên thư viện học bài. Bài vở năm thứ hai không còn bộn bề như năm thứ nhất nữa nên hội Kịch nói, hội Văn học, Truyền thông... đều đến tìm cô. Nghe nói khi tham gia những hội này sẽ phải dành hết thời gian cuối tuần nên cô không nghĩ ngợi nhiều mà từ chối mọi lời mời.

Cô giới thiệu Tô Hồng Mai tham gia hội Kịch nói, Vu Tiểu Xuân tham gia Ban truyền thông, Trương Kế Phương, Đổng Lệ Bình nhập hội Văn học. Lưu Anh tuy không chịu tham gia đoàn hội nào nhưng cũng đồng ý viết bài cho hội Văn học. Ai nấy đều bận rộn với việc của mình, chỉ riêng Tư Tồn cứ đến cuối tuần là lặn không sủi tăm, cô chỉ giải thích ngắn gọn một câu với các chị em trong phòng: “Mình về thăm nhà họ hàng”.

Tư Tồn bắt xe buýt ở trạm dừng ngoài cổng trường, chỉ qua ba trạm nữa là tới Cục Dân chính. Cuối tuần nào cô cũng đến cổng Cục Dân chính đợi Mặc Trì tan tầm, và rồi chẳng mấy chốc đã làm quen được với bác bảo vệ La, không những được thưởng thức trà thơm của bác mà còn được cùng bác đánh cờ. Bác La đánh cờ chẳng có chiến thuật gì khiến Tư Tồn vô cùng thích thú.

Khi bị Tư Tồn chiếu tướng, bác La cười ha hả: “Cô bé này chơi cờ ngày càng khá đấy”.

“Ván này là cháu gặp may, bác cháu mình lại chơi một ván nữa đi”, Tư Tồn cười nói.

“Cô bé biết nói chuyện đấy nhỉ”. Bác La được Tư Tồn nịnh vài câu liền cười tít mắt, sau rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói với cô: “Chiều nay có bưu kiện gửi đến cho Tiểu Mặc, để bác đi lấy cho cháu nếu không lát nữa lại quên mất”.

Bác La lấy ra từ góc tường một bưu kiện to như chiếc túi dứa, được bọc kĩ lưỡng, cẩn thận. Trên vỏ ngoài có viết mấy dòng chữ tròn trịa: Bắc Kinh... Ớ Bắc Kinh, Tư Tồn chỉ quen biết Tịnh Nhiên, Từ Lan và Giang Phinh Đình. Trực giác phụ nữ mách bảo cho cô biết rằng, bưu kiện này chính là do Giang Phinh Đình gửi đến. Cơn ghen của Tư Tồn bấy lâu vẫn như than nóng ủ trong lò, giờ chỉ cần một ngọn gió thổi vào thì lập tức bùng lên thành ngọn lửa rừng rực. Hóa ra Giang Phinh Đình vẫn chưa nguôi ý đồ cướp chồng cô, lại còn viết thư, gửi đồ cho Mặc Trì nữa chứ!

Tư Tồn hận một nỗi không thể xé tan hộp bưu kiện thành nhiều mảnh ngay lúc này. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng lửa ghen đang cháy hừng hực khiến lồng ngực cô chẳng khác nào đang đánh trống trận. Cô hít thật sâu và tự nhủ, mình là sinh viên đại học, mình không thể làm như vậy được, hẵng đợi Mặc Trì ra rồi tính!

Song từ lúc ấy, Tư Tồn chẳng còn tâm trí đâu mà chơi cờ, cô bị bác La chiếu tướng ba ván liên tiếp, cuối cùng cũng chờ được đến lúc chuông reo. Tư Tồn vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bảo vệ, xông ngay tới trước mặt Mặc Trì.

“Anh có bưu kiện này!”, Tư Tồn giận dỗi dúi bưu kiện vào tay Mặc Trì. Mặc Trì nhìn qua địa chỉ là hiểu. Thôi xong rồi, cô nhóc này lại chuẩn bị nổi cơn tam bành rồi đây.

Trên đường về nhà, Tư Tồn bỏ Mặc Trì lại phía sau, hùng hổ đi trước. Đột nhiên, một tiếng phanh gấp chói tai từ phía sau lưng đập vào tai cô. Tư Tồn hoảng hốt giật mình quay người lại. Không lẽ Mặc Trì xảy ra chuyện rồi sao? Cô len vào giữa hai dòng xe xuôi ngược, chạy về phía sau, ôm lấy Mặc Trì đang đứng đợi xe ở lề đường, nhìn anh từ đầu tới chân: “Anh có sao không? Có ai va vào anh không?”

Mặc Trì ngẩn người ra không hiểu gì: “Anh đang đứng ở đây đợi qua đường, làm gì có ai chạm vào anh!”

Tư Tồn như người chợt tỉnh cơn mơ, nhận ra Mặc Trì vẫn an toàn, liền lí nhí nói: “Lúc nãy em nghe thấy có tiếng phanh gấp”.

Hóa ra cô tưởng anh bị đụng xe! Mặc Trì bĩu môi, đưa tay chỉ về phía đường bên kia. Một chiếc xe đạp đi ngược chiều và một chiếc ô tô sượt qua nhau, suýt nữa đã xảy ra tai nạn.

Tư Tồn thở phào nhẹ nhõm, rồi giậm chân hét lên: “Anh lừa em! Dọa em sợ hết hồn!”, giọng cô như sắp khóc đến nơi.

Mặc Trì dở khóc dở cười: “Em tự hù dọa mình thì có! Hơn nữa, chẳng phải em bỏ mặc anh ai đi đường nấy sao?”, Mặc Trì thừa cơ “giáo dục” cô một bài, để mặc chồng đi một mình ở đằng sau là đúng hay sai nào.

Tư Tồn giận dỗi lườm anh một cái: “Tự anh chuốc lấy thôi!” Tuy mồm mép vẫn ghê gớm nhưng cô lại níu lấy cánh tay anh rồi chầm chậm cùng anh qua đường.

Vừa về đến nhà, Tư Tồn đã bực bội ném gói bưu kiện lên mặt bàn và bắt đầu thẩm vấn: “Sao Giang Phinh Đình lại biết địa chỉ cơ quan anh?”

“Chẳng phải chính em đã nói với người ta anh làm việc ở Cục Dân chính còn gì”, Mặc Trì có thiện ý nhắc nhở cô.

Tư Tồn mắt đảo qua đảo lại, nhớ về cái lần mấy cô gái ngồi tán gẫu với nhau, đúng là cô từng nhắc đến chuyện công việc của Mặc Trì.

“Anh với cô ta còn liên lạc bằng cách nào khác không? Có thư từ qua lại gì không?”

“Tuyệt đối không có”, Mặc Trì bất lực nói.

“Em cũng đoán là không có. Anh đâu có thích cô ta”.

Đầu Mặc Trì như muốn nổ tung. Rõ ràng biết anh không thích cô ta thì Tư Tồn còn ghen tuông nỗi gì chứ?.

“Anh đoán xem, cô ta gửi cho anh cái gì?”, Tư Tồn hỏi.

“Làm sao mà anh biết được?”.

“Em bóc nhé?” Dẫu sao muôn bóc thư từ, bưu kiện của người khác cũng phải hỏi qua chủ nhân một tiếng.

Mặc Trì đưa kéo cho cô, Tư Tồn liền bóc bưu kiện ra và thấy bên trong là một bọc trung dược lớn. Giang Phinh Đình còn gửi kèm theo đó một bức thư. Cô viết, ông nội cô là bác sĩ lão làng từng tham gia chiến tranh bên Triều Tiên. Hồi ở chiến trường, ông đã từng kê những thứ thuốc này cho các chiến sĩ bị chấn thương xương. Chỗ thuốc này có thể trừ hàn, giảm đau chân, các chiến sĩ dùng xong đều có khả năng quay lại chiến trường xung trận.

Vừa bình tĩnh được một lúc thì Tư Tồn lại đọc đến đoạn Giang Phinh Đình thân mật viết: “Anh Mặc Trì, thế là ngọn lửa ghen tuông trong cô lại bùng cháy: “Xưng hô thân mật gớm, anh xem người ta quan tâm đến anh sát sao thế cơ mà, công dụng, liều dùng của từng loại thuốc đều được ghi tỉ mỉ hết trong thư này”.

Thôi chết rồi, đúng là càng lúc càng đau đầu hơn, khen mát mẻ vài câu thế này chẳng phải là điềm dự báo núi lửa sắp phun trào hay sao.

“Bệnh ở chân anh phải làm phẫu thuật mới mong khỏi hoàn toàn, uống trung dược không thể trị được tận gốc”, Mặc Trì cố ý lảng sang vân đề khác “nhẹ nhõm” hơn.

Tư Tồn lập tức quên đi chuyện đống thuốc, quan tâm hỏi: “Thế sao anh không làm phẫu thuật?”

“Nói thì dễ, nhưng đây là vết thương đã quá lâu rồi, làm phẫu thuật cũng chưa chắc trị được tận gốc. Thà cứ để như hiện tại còn hơn”, Mặc Trì nói.

Trái tim Tư Tồn thấy nhói đau. Mặc Trì lúc nào cũng phải ôm lấy cơn đau mà sống, còn cô lại chẳng thể giúp được gì cho anh. Mới nghĩ tới đó thôi, đôi mắt cô đã đỏ hoe: “Giá như em có thể gánh lấy nỗi đau đớn này thay anh”.

Hóa ra, cái mà anh gọi là “nhẹ nhõm” lại nặng tựa ngàn cân với Tư Tồn. Anh dịu giọng an ủi cô: “Thật ra anh cũng không đau...”

“Chân anh sưng vù lên như thế này, không đau mới lạ đấy!”

Vài ngày sau đó, Mặc Trì lại phải tới bệnh viện để hút nước ở chân. Tối đến, khi ngủ cùng anh, Tư Tồn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cứng ngắc nơi đầu gối anh. Mỗi cuối tuần về nhà, cô đều giúp anh xoa bóp cho tới khi chân đỏ ửng lên. Tuy nhiên, những nỗ lực của cô chỉ giúp anh đỡ đau trong chốc lát chứ không trị được tận gốc. Sáng hôm sau tình trạng lại trở về như cũ.

Mặc Trì vuốt nhẹ lên mũi Tư Tồn nói: “Có vợ xót anh, anh chẳng thấy đau ở đâu cả”.

“Anh không định uống chỗ thuốc này thật sao?”, Tư Tồn hỏi.

“Nhất định không uống”, Mặc Trì cười nói. Anh vốn không thích uống thuốc vì hàng ngày, ngoài thuốc điều trị chân ra, anh còn phải uống thuốc dưỡng phổi, thuốc tăng cường thể chất, thuốc giảm đau... Bây giờ, anh chẳng khác nào một cái bình chứa thuốc, cả Tư Tồn liền mang số thuốc đó vào nhà vệ sinh, Mặc Trì đi theo sau cô. Nhìn thấy cô toan đổ hết thuốc vào bồn cầu, anh kinh ngạc hỏi: “Em làm gì thế?”

“Đổ đi! Anh tiếc à?” Tư Tồn nhíu mày, tưởng chừng cô đang hóa thân thành “chính nghĩa”.

“Không phải thế! Nhưng em đừng đổ thuốc vào bồn cầu, cứ vứt đi là được rồi”. Mặc Trì quả tình thây dở khóc dở cười, mỗi lần cô ấy lên cơn ghen, thật sự là chuyện hoang đường thế nào cũng làm được.

“Xả cho sạch sẽ!”, Tư Tồn đổ thuốc xong, lại xé lá thư của Giang Phinh Đình thành hàng trăm mảnh vụn. Sau cùng cô giật van, tất cả đều trôi sạch theo dòng nước.

“Được rồi”, Tư Tồn phủi tay, kéo Mặc Trì về phòng: “Lần này em tạm tha mạng cho anh, về sau xem cô ta còn gửi gì cho anh nữa không”.

Mặc Trì kéo Tư Tồn ngồi vào trong lòng mình: “Đồng chí vợ ơi, chúng mình phải nói chuyện nghiêm túc với nhau mới được”.

“Nói gì cơ?”

“Em ghen tuông anh có thể thông cảm được, em đổ thuốc đi anh cũng không có ý kiến, nhưng vấn đề thuộc về nguyên tắc thì phải nói cho rõ ràng. Giang Phinh Đình gửi đồ cho anh là điều anh hoàn toàn không được biết trước, anh cũng không có bất cứ liên hệ nào với cô ta, trước đây không có, sau này cũng vậy. Trong chuyện này, anh với em là “chiến sĩ chung một chiến hào”, em không được trút giận lên đầu anh”.

“Em trút giận lên anh lúc nào?”

“Vậy, em không nên bực bội”.

“Em cứ bực bội đấy. Cô ta dựa vào cái gì mà đòi thích anh? Sao cô ta lại thích chồng của em?”, Hễ nhắc đến chuyện này là Tư Tồn lại thấy nóng mặt.

Mặc Trì vội vàng vỗ về cô: “Đấy là việc của người ta. Chỉ cần em biết rằng, người anh yêu chỉ có mình em thôi, không bao giờ có người thứ hai cả, vậy là đủ rồi”.

Lời của anh nói không phải không có lí. Cơn giận của cô dần dần nguôi ngoai, cô hối hận quay người lại ôm lấy Mặc Trì: “Lúc nãy có phải em rất giống bà la sát ghê gớm không?”

“Không đâu”, Mặc Trì ôm cô vào lòng: “Em ghen tuông chứng tỏ em rất quan tâm anh”.

“Anh không giận em sao?”

“Không giận”.

Đêm đó, Tư Tồn nằm mộng một giấc mơ thật đáng sợ. Cô di chân trần trên mặt sông kết băng, đôi chân lạnh buốt tới mức đỏ ửng lên, đầu gối cũng đau nhức. Mặt sông rộng thênh thang chẳng biết đâu là bờ, cô cứ thế chạy thục mạng. Đột nhiên, cô trượt chân và ngã sõng soài trên mặt băng đông cứng, bắp chằn bị co lại. Cô hét to gọi tên Mặc Trì, nhưng trên mặt sông băng chỉ có mỗi bóng hình mông lung của chính cô.

Rồi một giấc mơ khác lại đến. Cô leo lên một ngọn núi cao và dốc, chỉ còn cách bò lên và giữ thăng bằng cơ thể nhờ hai đầu gối. Những hòn đá nhọn đâm rách quần khiến máu từ đầu gối cứ từ từ tuôn ra. Cô muốn dừng lại một lúc để thở, nhưng chân chỉ khẽ động đậy một chút thôi là người đã lệch sang một bên. Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ còn biết bám víu vào đám cỏ dại mọc trên khe đá.

Thế rồi, Tư Tồn lại mơ thấy cô và Mặc Trì chạy nhảy tung tăng trên thảo nguyên, hoa cỏ xung quanh còn cao hơn cả hai người. Tư Tồn bèn hào hứng ngâm thơ: “Trời cao mênh mông, đồng cỏ thênh thang, gió thổi cỏ bay thấy chú cừu”. Đột nhiên, Mặc Trì khe khẽ hét lên: “Chân đau!” rồi ngã lăn xuống đất. Tư Tồn chạy như bay về phía anh nhưng không tìm thấy Mặc Trì đâu cả. Gió thổi mạnh, hoa cỏ nghiêng mình rạp xuống nhưng bóng dáng anh vẫn mất hút Tư Tồn hốt hoảng, lớn tiếng gọi tên anh...

Tỉnh cơn mơ, Tư Tồn mới nhận ra Mặc Trì đang ôm cô trong lòng, nhìn cô với vẻ yêu thương và vỗ vào lưng cô như đang nựng một đứa trẻ sơ sinh. Còn cô giống như một con cá tám vây, bám chặt vào người Mặc Trì, hai chân cô quấn lấy chân phải thon dài của anh. Cái chân ấy lạnh như một thanh sắt. Tư Tồn sao mà thấy trong lòng xót xa, chẳng trách trong mơ cô thây chân mình lạnh giá, hóa ra là bị chân của Mặc Trì làm đông cứng.

“Em gặp ác mộng à?”, Mặc Trì lau hết mồ hôi trên mặt cho cô.

Tư Tồn khẽ gật đầu. Tay cô chầm chậm lần mò đến chân Mặc Trì. Cái chân duy nhất của anh thật lạnh lẽo, phần chân trái còn sót lại cũng vậy.

“Anh có đau không?”, Tư Tồn nhấn mạnh từng chữ.

Mặc Trì nắm tay cô rồi ấp trong lòng bàn tay mình ủ ấm: “Không đau. Giờ vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm một lúc nữa đi”.

Tư Tồn lại mơ hồ ngủ thiếp đi. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã hừng sáng.

Sáng sớm mùa thu ở phương Bắc trời rất lạnh. Tư Tồn ôm chăn nằm thừ trên giường. Mặc Trì kệ cho cô lười biếng, còn anh ngồi dậy mặc quần áo. Tư Tồn thấy hai tay anh đang cố vuốt thẳng chân phải rồi thử từ từ cong chân, nhưng nó vẫn hoàn toàn bất động.

Tư Tồn đau nhói tận tâm can. Cô bật dậy, không vội mặc quần áo mà nắn bóp chân cho Mặc Trì theo nhịp đều đều. Mặc Trì nói: “Anh tự làm được mà. Em mau mặc đồ vào kẻo lạnh”.

“Em không lạnh”. Tư Tồn cúi đầu nói, càng ra sức dồn lực vào đôi tay. Dù cách một lớp vải quần nhưng cô vẫn cảm nhận được cái lạnh giá từ chân anh, lại chạm cả vào phần xương nữa. Sống mũi Tư Tồn cay cay, nưốc mắt cứ thế rơi lã chã lên chiếc quần thể thao anh đang mặc.

Mặc Trì kéo cô lại, xót xa an ủi: “Không sao đâu. Hễ trời chuyển lạnh chân anh lại bị thế này. Năm nay đã khá hơn năm ngoái nhiều rồi. Em xem, anh có thể đi lại được, chưa biết chừng sang năm sẽ khỏi hoàn toàn đấy”.

“Em không phải là người vợ tốt, em đã vứt hết thuốc chữa bệnh của anh vào bồn cầu”, Tư Tồn vô cùng ân hận về việc đã làm hôm qua.

“Đơn thuốc của người thích vẽ tranh kê ra, em không vứt thì anh cũng không dám uống”, Mặc Trì cố pha trò hòng khiến cô vui vẻ trở lại.

“Sao em lại có thể làm ra những chuyện như thế mà không mảy may nghĩ tới sức khỏe của anh được chứ?”, cô thành thật kiểm điểm.

“Em đã làm rất tốt, thật đây!” Trong lòng Mặc Trì có phần xót xa, anh muốn cô sống vô ưu vô lo, vậy mà ngày ngày lại khiến cô vẫn phải phiền não vì sức khỏe của mình.

Tư Tồn vẫn ngồi lau nước mắt. Mặc Trì nói: “Sáng nay anh tới đơn vị trực ban, em mang theo sách đi cùng anh được không?”

“Trực ban á?”

“Đúng thế. Cuối cùng họ cũng đối đãi với anh như một người bình thường, đã xếp tên anh vào lịch trực ban rồi”, Mặc Trì hào hứng nói. Nỗ lực của anh cuối cùng cũng đã có kết quả, các đồng nghiệp không chỉ coi anh là con trai Thị trưởng Mặc hay nhìn anh như một người tàn tật nữa.

Tư Tồn cùng Mặc Trì trực ban hết cả buổi sáng, đến buổi chiều, hai người cùng đi tới hiệu sách Tân Hoa, mỗi người tự mua cho mình một chồng sách. Ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh. Dưới ánh chiều chạng vạng, xách hai túi sách đi bến cạnh Mặc Trì, Tư Tồn ước rằng, giá một tuần chỉ đi học một ngày, sáu ngày còn lại được ở bên cạnh anh thì thật hạnh phúc biết bao.

Sáng sớm ngày thứ Hai, Tư Tồn quay trở lại trường như thường lệ. Cô thay đổi thói quen ngồi hàng đầu trước kia, lén lén lút lút ngồi xuống góc bàn dãy cuối cùng, lấy sách che đầu và múa bút viết.

Người luôn luôn ngồi cạnh cô là Vu Tiểu Xuân ngay lập tức nhận thấy sự khác lạ này. Tư Tồn là sinh viên giỏi nhất, mỗi giờ lên lớp đều chăm chú dõi theo bài giảng của giáo viên, sao hôm nay lại làm việc riêng thế này?

Hai tuần sau, Tư Tồn nhận được một bưu kiện lớn từ Bắc Kinh gửi đến. Đợi tới cuối tuần được về nhà, cô mới lén lút mở bưu kiện ra xem rồi bí mật chui vào bếp. Đợi Mặc Trì tan làm, cô bưng một bát nước gì đó đen sì tới trước mặt anh và yêu cầu anh uống bằng hết.

“Đây là cái gì thế?”, Mặc Trì chau mày hỏi.

“Đây là phương thuốc được các anh hùng kháng Mỹ viện Triều sử dụng”.

“Sao em lại có cái này?” Anh nhớ rõ ràng, cô đã xả đi hết cả thư lẫn thuốc của Giang Phinh Đình gửi cho anh rồi cơ mà?

Tư Tồn cúi đầu nói lí nhí: “Em viết thư hỏi xin Giang Phinh Đình, bảo cô ấy gửi thêm một gói nữa”.

“Em viết thư cho cô ấy sao?”, Mặc Trì quá đỗi ngạc nhiên, chẳng phải Giang Phinh Đình là người cô ấy ghét nhất hay sao?

“Em nghĩ, ông nội cô ây là chuyên gia nên đơn thuốc ông ấy kê chắc chắn rất hữu hiệu. Em nói là anh đã dùng hết đợt thuốc trước rồi và hiệu quả rất tốt. Lúc em đến bệnh viện bốc thêm thuốc thì bác sĩ lại làm mất đơn thuốc, nên bảo cô ấy gửi lại cho em một bản khác”, Tư Tồn đỏ mặt giãi bày.

Trong lòng Mặc Trì, một cảm giác ấm áp trào dâng. Cô vợ bé nhỏ đáng yêu của anh đã viết thư cho tình địch xin đơn thuốc ư. Song, nghĩ tới một chuyện Mặc Trì liền phì cười: “Em đúng là đồ ngốc, đến nói dối cũng không biết đường. Mới có vài ngày, làm sao anh đã uống hết từng đấy thuốc?”

Tư Tồn lúc này mới nhận ra lỗ hổng nghiêm trọng trong bức thư của mình. Mặt cô đỏ lựng như gấc chín, vội đẩy bát thuốc cho Mặc Trì: “Anh mau uống đi, phải tranh thủ uống lúc còn nóng mới tốt”.

Mặc Trì mỉm cười, bưng bát thuốc mà anh biết là chẳng thể hiệu nghiệm với chân mình lên uống liền một hơi

“Đắng không anh?”, Tư Tồn đưa cho Mặc Trì một viên kẹo sữa. Lúc bị cảm cô từng uống trung dược rồi nên biết thuốc mà Mặc Trì uống rất đắng.

“Không đắng”, Mặc Trì chép miệng nói.

“Không thể thế được”, trong không khí vẫn giăng đầy mùi hương của thuốc.

“Em muốn thử một chút không?”, Mặc Trì dí bát thuốc vào mũi Tư Tồn.

Tư Tồn chìa tay nhón một mảnh thuốc còn sót lại, đưa vào miệng nhấp một miếng: “Đắng chết mất thôi!”, cô kêu lên. Đó là một thứ vị đắng tê cứng từ đầu lưỡi tới cuống lưỡi, cô vội vã nuốt chửng vào bụng, dạ dày bất giác co thắt.

“Em lại mắc lừa anh rồi”, Tư Tồn thấy đắng tới mức muốn rơi nước mắt.

“Vợ ơi, anh thật sự không thấy đắng mà. Có tấm chân tình của em ở trong đó, anh thấy thuốc còn ngọt hơn mật”, Mặc Trì nghiêm túc nói với Tư Tồn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio