Cầu Ma

chương 366: rối rắm!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đất Vu tộc nhìn có loại cảm giác thê lương. Mặt đất đa số là màu xám đen, thiếu sắc xanh dạt dào, tràn ngập áp lực, như nguồn gốc tử vong.

Sắc trời không phải xanh biếc mà một mảnh xám xịt, như gió lốc cuốn bụi trần, dấy lên đất cát che đậy khung trời.

So với Man tộc thì Vu tộc thiếu đi sức sống, mặt đất tràn ngập khe hở, từng khe rãnh ngang dọc không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, cũng không biết do ai tạo thành, hoặc do mặt đất biến thiên.

Xung quanh gió nức nở rồi sau đó chìm vào yên tĩnh. Chỉ có trên mặt đất, một ít con thú nhỏ sinh tồn trong hoàn cảnh này đôi khi lộ ra bóng dáng.

Tại mặt đất xám đen này, bên trong một khe rãnh to lớn có một nơi rất bí ẩn, chỗ đó tồn tại khe hở thô to, sâu trong khe là một hang đá bị người tạc ra.

Tô Minh ngồi xếp bằng tại đó, đôi mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt, đang chậm rãi hít vào thở ra. Cửa hang đằng trước mặt hắn có Hỏa Vượn cảnh giác ngồi xổm, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Tô Minh.

Bộ đồ máu đã bị hắn thay đi, bây giờ mặc đồ đen, tóc dài xõa vai. Cổ tay phải của hắn khói đen lượn lờ hình thành vòng tay chậm rãi chuyển động.

Trên ngón trỏ của hắn nhìn rất bình thường, chẳng qua là quấn mấy sợi tóc mà thôi. Nhưng chính một ngón tay này, ẩn chứa lực lượng đủ chấn nhiếp lão quái Man Hồn, đủ…hủy thiên diệt địa!

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết bao lâu sau, Tô Minh từ từ mở hai mắt. Giây phút mắt mở ra, trong mắt hắn sâu thẳm, khí chất cũng biến đổi, như biển rộng, khiến người nhìn không thấu.

"Tế Cốt cảnh…" Tô Minh nói khẽ.

Hắn rõ ràng phát hiện mình khác biệt, trong người hắn, bốn khối Man Cốt trên lưng tỏa ra ánh sáng xanh chất chứa lực lượng bạo tạc. Sức mạnh này chẳng những khiến Tô Minh cảm nhận được lực lượng tồn tại trong trời đất, càng khiến hắn mạnh hơn Khai Trần rất nhiều.

Bây giờ vết nứt trên bốn Man Cốt đã khép lại hơn phân nửa, chỉ có ba khe hở còn đó, cần một ít thời gian mới hoàn toàn lành lặn.

"Rời khỏi chiến trường là ngoài ý muốn, nhưng ngoài ý muốn xuất hiện chưa chắc không phải là lần kỳ ngộ của ta! Tại chỗ này tăng cao tu vi của mình, sau đó tìm đến cô gái tóc dài trên chiến trường đó. Cô ta biết rất nhiều chuyện liên quan đến Túc Mệnh, có lẽ từ người cô ấy, mình có thể tìm ra đáp án!" Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải ấn giữa trán.

Giây phút ngón tay chạm vào, trong người hắn lập tức nổi gió. Gió như là một phần thân thể hắn, quanh quẩn trong người. Thoạt trông không thành hình dạng, chỉ là tán loạn. Nhưng dù là vậy cũng đủ khiến tốc độ của Tô Minh tăng cao hơn trước nhiều.

"Đáng tiếc không biết phong chi sơ làm sao khiến mình mạnh đây…" Tô Minh trầm ngâm, từ trong túi trữ vật lấy ra một tinh thể cỡ nắm tay. Giây phút tinh thể bị hắn lấy ra, lập tức trong hang đó có ngọn gió quanh quẩn phát ra tiếng rít. Gió đến quá đột ngột, khiến Hỏa Vượn nhìn chằm chằm. Đợi lúc nó thấy đó là Tô Minh làm thì mới thả lỏng.

Cầm truyền thừa tinh, Tô Minh từ từ dán nó vào trán. Nhưng khi tinh thể đụng vào trán thì lập tức từ trong tinh thể truyền ra bài xích mãnh liệt. Mặc kệ làm sao thì nó vẫn không chịu dung hợp với Tô Minh

Một lúc sau, Tô Minh biểu tình âm trầm thả tay phải xuống, nhìn tinh thể trong tay, hừ lạnh.

"Không ủng hộ ta sao?" Tô Minh im lặng giây lát, bỏ nó vào túi trữ vật, mắt chậm rãi khép lại. Khi hắn nhắm mắt thì trong đầu hiện ra từ chỗ thần tượng Man Hồn đạt được thuật Ly Phong Trảm.

Thuật này là thuật truyền thừa đơn độc của Phong Man chân thần, tách ra với truyền thừa tinh thì tất nhiên không tầm thường. Thuật này Tô Minh có được rất hoàn chỉnh, chỉ ba chiêu.

Thức thứ nhất là Khai Dương.

Thức thứ hai là Táng Âm.

Thức thứ ba là Ly Phong.

Tam thức này là thần thông liên quan đến gió, trong cảm nhận của Tô Minh tràn ngập cảm giác mênh mông, nhưng lại như trăng trong nước, chỉ cảm nhận chứ không thể nắm bắt.

"Truyền thừa tinh!" Tô Minh mở mắt ra, nhíu mày.

Hắn đoán ra lý do mình không thể học được tam thức thần thông này tất nhiên có liên quan rất lớn đến việc chưa dung hợp truyền thừa tinh.

"Nhưng nếu Ly Phong tam thức này đã bị tách ra truyền thừa, chắc không phải nhất định cần truyền thừa tinh mới lĩnh ngộ được." Tô Minh suy tư, trong đầu không ngừng hiện ra thần thông tam thức.

Thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã là ba ngày.

Trong ba ngày này Tô Minh không đi ra ngoài, ở trong hang động tạm thời, ngẫm nghĩ Ly Phong tam thức nhưng vẫn không có chút tiến triển, dường như truyền thừa tinh là cách duy nhất, trừ nó ra không còn đường nào khác.

Nếu không thể dung hợp truyền thừa tinh vậy chỉ có thể đối với Ly Phong tam thức trong đầu tựa trăng trong nước hoa trong kính, chỉ cảm nhận chứ không được cụ thể.

Thậm chí là cảm nhận chỉ mơ hồ thôi, giống như Ly Phong tam thức bị phủ một tầng khăn khiến người không thể thấy rõ.

Mãi đến ba ngày sau, vào buổi trưa, Tô Minh ngồi xếp bằng bỗng mở mắt ra, mắt chợt lóe, đứng bật dậy. Hắn vung tay áo, Hỏa Vượn hóa thành luồng sáng đỏ bị Tô Minh tóm lấy. Hắn như cầu vồng lao nhanh ra, không trực tiếp bay ra khe hở lớn mà xé gió lao tới nơi sâu hơn, từ một hướng khác mạnh vọt ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Lúc lao ra thì Tô Minh toàn thân màu đen, đầu đội cái mũ che khuôn mặt, khiến người ta nhìn từ bên ngoài không thể thấy ra là thuộc về Man tộc hay không. Chớp mắt hắn đã vọt hướng bầu trời.

Sau khi Tô Minh rời đi không lâu, bên ngoài khe rãnh hắn ở mấy ngày, hư không vặn vẹo đi ra một người. Người này biểu tình cực kỳ âm trầm, lộ ra sát khí, chính là ông lão đó.

Lão đuổi theo Tô Minh vào đất Vu tộc, giờ đã gần nửa tháng. Đặc biệt vì giết một Vu tộc mà chậm một lúc, thêm vào lúc trước bị Ly Phong của Tô Minh chấn nhiếp, ngực bị kiếm đâm xuyên, lão trị thương cần dùng một số thời gian. Nếu không phải có thủ đoạn đặc biệt thì lão đã sớm tới tìm Tô Minh rồi.

Nhưng cho dù là vậy, mỗi lần Tô Minh đều trước tiên phát hiện lão đến. Lần đầu tiên còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng khi lần thứ hai xuất hiện thì sao ông lão không đoán ra, trên người Tô Minh có điều kỳ lạ.

"Không uổng là chân thần truyền thừa, bây giờ mới chỉ là trung kỳ Tế Cốt đã khiến lão phu đuổi theo nhiều ngày như vậy. Nếu cho ngươi cơ hội trưởng thành, nói không chừng thật có khả năng trở thành Man Hồn. Ngươi vốn có thể trốn đi xa nhưng cứ khiêu khích không chịu trốn mà chờ lão phu đuổi theo, một đường muốn dẫn ta vào sâu trong Vu tộc. Hừ, ngươi cũng không phải là người Vu tộc, cách nào không có lợi với ngươi!" Ông lão Man tộc hừ lạnh, nhắm mắt một lát sau có thể thấy phương hướng Tô Minh rời đi. Giây phút lão mở mắt, hóa thành cầu vồng đuổi theo.

Tô Minh bay nhanh trên trời, dưới cái nón biểu tình bình tĩnh nhưng trong mắt có sát khí. Người đó tu vi thật tình là quá cao, Tô Minh không phải đối thủ. Nếu dưới điều kiện không dùng lực lượng Man Thần mà muốn giết người này thì khó khăn quá lớn.

Tô Minh chỉ có thể nghĩ tới mượn tay Vu tộc giết người đó!

Cho nên hắn không ngừng bay sâu vào Vu tộc. Hắn tin rằng lao nhanh thế này, chắc chắn sẽ khiến Vu nhân chú ý. Thậm chí khi Vu tộc đến thì làm sao che giấu tung tích, điều này thì Tô Minh đã có chuẩn bị.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một buổi chiều chớp mắt qua đi, khi chân trời tỏa ánh chiều tà, khi hoàng hôn đến thì sau lưng Tô Minh, cách hai vạn mét, ông lão đã đuổi tới.

Ông lão chạy nhanh nuốt không ít nước thuốc, may là lão chuẩn bị sung túc, nếu không thì rất khó giữ được tốc độ cao như vậy.

Còn Tô Minh, bởi vì trong người có phong chi sơ, cho nên tốc độ không kém mà tiêu hao cũng không nhiều. Đây là lực lượng thuộc về Phong Man, dù Tô Minh không nắm giữ nhiều nhưng cũng tạm được. Dù là vậy thì hắn vẫn nuốt vào không ít dược vật, nhưng của Tô Minh cao cơ hơn của ông lão rất nhiều. Vậy nên giữa hai người bù qua sớt lại, ông lão mất một buổi chiều mà chỉ có thể rút ngắn gần hai vạn mét mà thôi.

Nếu không thì lấy chênh lệch tu vi to lớn của hai người, Tô Minh không thể tránh né được mấy ngày.

Mắt thấy ông lão sau lưng đã đuổi theo gần hai vạn mét, Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thần thức quét qua sau lưng lại lần nữa tăng lên. Lấy tốc độ chớp mắt lao lên chín tầng trời, vị trí cực cao có vô tận cuồng phong.

Giây phút Tô Minh vọt lên thì sau lưng, ông lão Man tộc cách vạn mét muốn chửi tục. Lão biểu tình âm trầm như băng vạn năm không hòa tan, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.

Mấy ngày nay, hễ lão tới gần Tô Minh là đối phương sẽ lập tức bay lên chín tầng mây. Có gió mạnh, tốc độ của đối phương chẳng bị ảnh hưởng chút nào, còn ông lão thì phải chậm lại. Đợi khoảng cách bị kéo rất xa thì đối phương sẽ không ở trong trận gió mà rơi xuống, giảm thấp rồi dấy lên thanh thế to lớn, ầm ầm đi, như sợ người ta không trông thấy vậy.

"Chết tiệt!!!" Trong mắt ông lão bốc cháy lửa giận, lòng cực kỳ bất đắc dĩ.

Mấy ngày trước có một lần lão đuổi theo Tô Minh từng thi triển ra thuật ptháp tiêu hao không ít tu vi, khiến chớp mắt có thể vọt hơn tám ngàn mét xuất hiện trước mặt hắn. Vốn tưởng nắm chắc một chiêu lại bị đối phương chặn lại, dù trọng thương nhưng cũng khiến lão chật vật.

Từ đó Tô Minh không cho lão có cơ hội gần tám ngàn mét nữa, thường vào lúc hai vạn mét thì lập tức trốn vào tầng gió.

Hơn nữa ông lão cũng không dám lại sử dụng cách thuấn di đó. Thuật pháp này tiêu hao quá nhiều tu vi của lão, quan trọng hơn, lão rất kiêng dè Tô Minh.

Đuổi hay không đuổi theo, lão rất là giãy dụa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio