Tô Minh nâng lên tay trái cách không ấn cửa vòng xoáy sau lưng, lập tức thật nhiều khí lạnh từ trong người Tô Minh tiết ra bao phủ cửa, tiếng *két két* quanh quẩn. Lập tức Hư Vô Môn hóa thành khối băng to lớn.
Làm xong những điều đó, Tô Minh cười nhìn con rắn trong lòng bàn tay. Dù chỉ nửa năm không gặp nhưng trong cảm nhận của Tô Minh, nửa năm nay trải qua không ít chuyện, từ khi rời khỏi sơn mạch mở ra động phủ đến trở về dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Con rắn ở trong bàn tay Tô Minh thè lưỡi rít, đôi mắt lạnh lẽo bị vui sướng thay thế, cúi đầu dụi vào tay hắn. Thân thể nó rất nhỏ, chỉ cỡ ngón tay, làm ra bộ dạng như vậy trông rất đáng yêu.
Tô Minh hít sâu, tuy đã trở lại sơn mạch động phủ nhưng khí lạnh trong thân thể hắn không hoàn toàn tán đi, dọc theo đôi chân tản hướng mặt đất. Lập tức lấy Tô Minh làm trung tâm, phạm vi mấy trăm mét mặt đất phủ tầng sương lạnh tỏa ra khói trắng bay giữa không trung, khiến nhiệt độ bốn phía giảm hơn phân nửa.
Chẳng những thế, trên người Tô Minh bây giờ xuất hiện nhiều hạt nước, những hạt nước này từ da hắn thấm ra, nhìn như mồ hôi nhưng hắn biết đó là khí lạnh trong cơ thể.
Mắt hắn chợt lóe, lỗ chân lông toàn thân lập tức khép kín. Giây phút khép lại, khí lạnh tỏa ra ngoài mới tạm dừng nhưng vẫn có vài tia yếu ớt tỏa ra.
"Không thể tản đi hết khí lạnh trong người, nếu không lỡ quay về vùng băng xuyên đáy biển Tử Hải chỉ sợ thân thể cần thời gian dài mới thích ứng được." Tô Minh thầm nghĩ, tay phải nâng lên con rắn đặt trên bả vai.
Con rắn lập tức bay ra vắt trên vai Tô Minh, bộ dáng khá là quen thuộc.
Nhìn bốn phía động phủ thân quen, trong mắt Tô Minh nỗi kích động dần tán đi. Khi ánh mắt hắn rơi vào hai cái xác trên mặt đất thì lóe tia sáng lạnh.
"Cơ Vân Hải." Tô Minh nhìn thi thể khô đét nhỏ gầy, trong đầu hiện ra hình ảnh chiến đấu với Cơ Phu Nhân, chậm rãi bước tới bên xác Cơ Vân Hải.
Tô Minh ngồi xổm xuống, tay phải đặt trên xác Cơ Vân Hải. Cẩn thận quan sát một lát sau, mắt hắn lộ suy tư, cúi đầu nhìn nhiều bọ cánh cứng đen không chết mà chỉ ngủ say ở bên cạnh xác gã. Những con trùng nhỏ mạnh mẽ khiến Tô Minh có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
"Không biết Cơ Vân Hải chết đi bao nhiêu năm, bị Cơ Phu Nhân luyện thành con rối, hiện giờ bà ta đã chết, nếu mình có thể khống chế con rối đó có thể giúp mình tại băng xuyên có thu hoạch!" Tô Minh nâng lên hai ngón tay kẹp lấy bọ cánh cứng đen, cẩn thận nhìn nửa ngày.
"Con trùng này…không phải con rối, Cơ Phu Nhân làm sao khống chế được?" Tô Minh nhìn trùng nhỏ, lát sau mắt chợt sáng nhìn hướng xác Cơ Vân Hải.
"Trừ phi những trùng nhỏ này không phải Cơ Phu Nhân khống chế, mà bị Cơ Vân Hải kiểm saÔ Sơnt, dù gã trở thành con rối nhưng những trùng nhỏ vẫn bản năng chịu ảnh hưởng?" Tô Minh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đỏ trên ngón tay phải của mình, mắt chớp lóe. Lát sau hắn đứng dậy, cau mày đi qua đi lại ngoài sơn mạch động phủ. Trên mặt hắn đôi khi lộ suy tư, đôi khi lộ vui vẻ nhưng cuối cùng âm trầm, hình như gặp chuyện gì khó quyết định.
Nửa tiếng sau, Tô Minh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cách hắn không xa, cửa vòng xoáy hình trứng khiến hắn trở về lại đây, cũng chính là Hư Vô Môn.
Cửa bình tĩnh bềnh bồng tại đó, mặt ngoài tràn đầy băng giá, trở thành khối băng to lớn.
"Tuy nói không biết mình hôn mê bao lâu nhưng nhìn biến đổi sơn mạch động phủ, cộng lại hết thời gian chắc không hơn một năm. Thời gian mình thức tỉnh trong băng xuyên chắc là khoảng ba tháng."
Tô Minh nhớ tới tận cùng Tử Hải như ẩn như hiện trong thế giới băng xuyên đen, ba tháng trải qua. Hắn dùng nửa tháng lần đầu tiên ra khỏi băng xuyên, nhưng giây phút bước ra lập tức bị nước biển đen áp lực không thể tiến lên nửa bước. Dùng một tháng rưỡi miễn cưỡng thích ứng áp lực nước biến, có thể đi chừng trăm mét, nhưng mỗi bước đạp xuống nếu không nhanh chóng nâng lên, vậy chân hắn sẽ bị băng xuyên đóng băng. Điều này khiến hắn rất khó tạm dừng trên băng xuyên, phải luôn giữ tốc độ di động mới được.
Cách khối băng hắn ở hơn tám mươi mét là lúc trước hắn dùng thần thức xem xét vô số sinh linh bị băng xuyên phong ấn có một cách hắn gần nhất.
Đó là một gã đàn ông toàn thân đầy vảy xanh, biểu tình dữ tợn. Thân thể gã đàn ông cao sáu mét, toàn thân căng phồng cơ bắp như ẩn chứa sức mạnh kinh người. Nắm tay trái gã siết lại, tay phải cầm cái chày to lớn. Không biết cái chày là vật gì làm thành, đen thui, mặt trên có chín cái răng sắc bén, cho người cảm giác dã man. Từ cái chày này cho cảm giác tim đập nhanh.
Hiển nhiên cái chày to lớn là bảo vật!
Tô Minh xem xét vài ngày, xác định gã đàn ông bị đóng băng không còn sự sống. Hắn mất nửa tháng thử dùng các cách phá ra khối băng nhưng cuối cùng chỉ có thể vỡ vài tấc, một khi tạm dừng thì khối băng sẽ tự động khép lại.
Lấy tu vi của hắn, vài tấc đã là cực hạn, đối với việc này Tô Minh khá khó hiểu. Dù sao hắn có thể phá khối băng của mình, nhưng tại sao băng tầng gã đàn ông thì khiến hắn phí sức như vậy.
Sau khi Tô Minh lần mò đã có đáp án, chính là thời gian đóng băng!
Dựa theo đặc tính chân đạp băng xuyên sẽ bị đóng băng để tính, băng khối Tô Minh ở thời gian không dài cho nên hắn có thể phá vỡ. Còn băng khối gã đàn ông ở thì không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Muốn đánh mở băng tầng gã đàn ông ở, Tô Minh cần tu vi càng mạnh mới được. Tô Minh chần chờ mất nửa tháng đào Hư Vô Môn khỏi khối băng, nghiêng cứu một phen, thông qua cửa này trở lại sơn mạch động phủ.
Nhìn Hư Vô Môn, Tô Minh cau mày.
"Dựa theo hệ thống tiên tộc, bây giờ mình là sơ kỳ nguyên anh kỳ, nguyên anh tu sĩ so với Man tộc nơi này tuy không biết tương đương với cảnh giới gì, nhưng theo mình cảm nhận thì không sai biệt với thực lực hiện nay của mình, chẳng qua lực lượng tiên tộc mềm dài, giỏi thuật thần thông. Nói vậy thì cũng hơi suy đoán được." Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn Hư Vô Môn, ngẫm nghĩ.
"Sơ kỳ nguyên anh có thể so với trình độ bốn khối Man Cốt của mình, nếu là trung kỳ thì chắc là mười khối? Nếu suy đoán này có thể xác định, vậy hậu kỳ nguyên anh là hơn hai mươi khối. Hóa thần trong tiên tộc chính là sơ kỳ Man Hồn. Chắc là vậy rồi.tiên tộc hóa thần cần cảm ngộ, nếu tự thân hóa ra nguyên thân là vượt qua nguyên anh. Man tộc một khi bước vào Man Hồn cảnh có thể ngưng tụ ra Man tượng bản thân, so sánh một cái trong người có nguyên thân, một cái Man tượng ngoài người, có điểm chung! Còn anh biến trên hóa thần thì chính là trung kỳ Man Hồn! Hệ thống tu luyện của tiên tộc bước đầu tiên đỉnh vấn điển chắc là hậu kỳ Man Hồn. Trong hệ thống tiên tộc bước đầu tiên và bước thư hai tồn tại âm dương hư thực cảnh. Xem ra âm dương hư thực này chính là hoàn toàn đại viên mãn Man Hồn cảnh, nếu có thể đột phá thì trong hệ thống tiên tộc chân chính bước vào bước thứ hai! Đáng tiếc hệ thống tu luyện của Man tộc ta từ Man Hồn thì đứt đoạn. Nhưng mình tin tưởng, Man tộc nhất định có cùng cảnh giới với bước thứ hai tiên tộc!" Mắt Tô Minh nhắm chặt, lát sau mạnh mở ra.
"Hiện giờ coi như mình cùng tu tiên, Man, nhưng đáng tiếc không thể dung hợp hai lực lượng này. Khi thi triển thuật tiên tộc thì lực Man tộc sẽ lắng đọng. Khi dùng lực lượng Man Cốt thì không cách nào thi triển thần thông tiên tộc. Trừ thần thức như thường ra, mặt khác khó thi triển. Nhưng dù là vậy, mình luân phiên phát triển, sức chiến đấu hiện nay mạnh một bậc so với nửa năm trước!" Tô Minh siết chặt nắm tay, ánh mắt quét qua mặt đất, rơi vào xác khô tộc trưởng Hắc Hạc bộ lạc.
Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh xác, lạnh lùng nhìn, cuối cùng rơi vào đùi phải người này, chỗ đó có dấu vết thương thế không khép lại, còn có một con rết to lớn đã chết.
"Người này là Hắc Hạc bộ lạc bị mình đánh thương." Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
Lúc đó hắn có thắc mắc, Cơ Phu Nhân đến, sát khí rõ ràng, hiển nhiên mục tiêu là mình. Bạch Ngưu bộ lạc, Hắc Hạc bộ lạc đều là đối tượng bị nghi ngờ, nhưng trong lòng Tô Minh nghi Hắc Hạc bộ lạc nhiều hơn, bây giờ thấy xác tộc trưởng Hắc Hạc bộ lạc thì khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
Cơ Phu Nhân xuất hiện khiến nửa năm nay Tô Minh trải qua nhiều việc, có tốt có xấu, nhưng nguy hiểm cửu tử nhất sinh khiến hắn sao chịu bỏ qua Hắc Hạc bộ lạc sai khiến con đến? Bạn đang đọc truyện tại -
Tô Minh sắc mặt âm trầm, vung tay áo cuốn lấy xác Cơ Vân Hải và bọ cánh cứng ngủ say, bao gồm kiếm nhỏ xanh tự động xé gió lao hướng hắn, trở lại sơn mạch động phủ.
Quay về động phủ, Tô Minh lập tức đi đến gian phòng có dược đỉnh, thấy mọi thứ như thường thì yên tâm, lại đi gian phòng có ông lão Man tộc. Hắn thấy ông lão toàn thân đen thui, thân thể tràn đầy dấu rắn thì ngẩn ra. Con rắn trên vai hắn lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt như đắc ý và tranh công.
Tô Minh cười cười, mắt quét qua người ông lão Man tộc lộ tia sáng kỳ lạ.
"Mình không phải vu Nhiếp Hồn, muốn luyện ra con rối nhiếp hồn thì độ khó rất lớn. Nhưng bây giờ lấy tu vi tiên tộc của mình, trong truyền thừa của Hồng La cũng có vài loại tương tự, nguyên anh tu sĩ có thể thi triển thần thông con rối." Tô Minh sờ cằm, truyền một lũ thần niệm hướng con rắn trên vai.
Con rắn lập tức bay vọt hướng ngoài động phủ, bềnh bồng giữa không trung, cảnh giác nhìn bốn phía, hộ pháp cho Tô Minh.