Cầu Ma

chương 434: bộ xương tà linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hưng phấn nhất phải tính đến Lan Lan. Cô nhìn Tô Minh, mắt lóe tia sáng kích động. Giây phút này Tô Minh ở trong mắt cô chính là người thủ vệ mạnh nhất.

A Hổ cũng thế, vẻ mặt cuồng nhiệt và sùng kính, tựa như mỗi thiếu niên trong lòng đều có một cường giả. Ở trong lòng A Hổ, Tô Minh chính là người gã muốn bắt chước.

Khải Đông cũng thế, gã nhìn Tô Minh, nhìn hắn đấu với Hậu Vu, trong lòng rung động và kích động khiến gã thật lâu không thể bình tĩnh.

"Một ngày nào đó ta phải mạnh như vậy, ta phải khiến Đông Lai bộ lạc nợ ta trả lại gấp mấy lần!" Khải Đông cắn chặt răng, siết nắm tay, mắt lộ kiên quyết.

Trước ánh nhìn của mọi người, Tô Minh ở giữa không trung cất đi phân thân và độc thi, thu lại bọ cánh cứng đen và mọi thứ, nhoáng người đáp xuống đất.

"Mặc huynh, ngươi giấu sâu quá, mãi đến giờ ta mới biết ngươi có sức chiến đấu như vậy. Lúc nãy ta còn đang nghĩ làm sao giúp ngươi đâu." Nam Cung Ngân cười khổ, tiến lên chắp tay hướng Tô Minh.

"May mắn thôi, là Thiết Mộc tiền bối chưa ra hết sức, nếu không thì ta cũng chẳng thể chống đỡ nổi." Tô Minh lắc đầu nói.

"Mặc huynh cần gì khiêm tốn. Được rồi, ngươi cứ luôn như vậy. Nhưng qua trận này, Mặc huynh ở trong Vu thành chắc chắn nổi tiếng như cồn, cũng là việc tốt. Dù sao tại Chúc Cửu Giới ngăn cách tất cả, phải dựa vào tu vi thực lực bản thân, chỉ cường giả mới đứng vững, có được người khác tôn trọng." Khi Nam Cung Ngân nói chuyện thì từ xa đến một đội thị vệ Vu Thần Điện.

Đám người này ai nấy tu vi không tầm thường, đều là ở hàng Ương Vu, đến thì lập tức giải tán đám người. Nhưng không một ai đến hỏi han Tô Minh, khi đi qua đều chắp tay chào hắn, vẻ mặt rất khách sáo và cung kính. Kỳ thực họ đã sớm đến, nhưng Hậu Vu đâu phải kẻ như họ có thể tham gia, chỉ còn nước đứng từ xa, chuẩn bị đợi đám Tô Minh bị giết thì dọn dẹp chiến trường. Nhưng tình hình tiếp theo khiến họ chấn động tinh thần. Mãi đến khi thấy người Đông Lai bộ lạc rời đi, họ dâng lên nỗi kinh sợ với Tô Minh. Cường giả dù là ở đâu đều nhận được tôn kính!

Theo đám người tán đi, Tô Minh và Nam Cung Ngân trở lại nhà trọ yên tĩnh. Trên đường đi ánh mắt hắn quét qua người Nam Cung San, phát hiện cô gái này vẫn luôn chau mày như đang do dự cái gì, hơi nghĩ chốc lát liền hiểu. Chắc là Nam Cung San tâm tình cực kỳ phức tạp, cô hiểu Hồng La cường đại, không thể trả thù được, lòng luôn chua xót. Có lẽ cô nhìn thấy sự quen thuộc từ Tô Minh đâm ra nghi ngờ, nhưng dù tu vi của hắn lộ ra không tầm thường, có thể đấu với Thiết Mộc, theo Nam Cung San thấy thì nếu hắn thật là người đó, cuộc chiến tuyệt đối không phải như vậy. Thế nên cô nghi ngờ về Tô Minh biến thành do dự. Kỳ thực trong lòng cô đã không còn nghi ngờ Tô Minh nữa.

Tô Minh suy nghĩ chốc lát đã đoán ra hơn phân nửa. Cuộc chiến này được đến ngoài ý muốn giúp đỡ thế này khiến hắn bớt đi rắc rối.

Đêm này ba thiếu niên nam nữ thật lâu sau mới kích động đi vào giấc ngủ. Đối với họ, sự việc hôm nay là cả đời này họ có thể quên.

Bên Nam Cung Ngân thái độ với Tô Minh rõ ràng nhiệt tinh hơn. Sáng sớm ngày thứ hai, gã mời Tô Minh đi phân bộ Vu Thần Điện, đi lấy Cửu Âm Linh bảo vệ.

"Đại hội đổ bảo sẽ tiến hành một tháng sau, đến khi đó người bộ lạc đa số tới, những người không đến thì chắc là vì đến không được. Tuy nói còn có một tháng nhưng ta xem Mặc huynh chắc là chưa từng lấy Cửu Âm Linh. Dù phải mất hơi nhiều tài vật nhưng có thời gian một tháng quen thuộc, ngày sau sẽ có giúp ích rất lớn. Đại hội đổ bảo sẽ tiến hành mấy ngày, sau khi kết thúc mọi người tan rã, dẫn theo thiếu niên các bộ lạc mở ra tu của họ, lúc đó chúng ta sẽ tách ra." Trên đường đi phân điện Vu Thần Điện, Nam Cung Ngân cười nói.

"Mặc huynh có thể trong một tháng này đi nhìn bốn phía Vu thành. Chỗ này dù sao là Chúc Cửu Giới, tồn tại vật phẩm bên ngoài không có, lại vì đại hội đổ bảo náo nhiệt nên có rất nhiều vật ngày thường không thấy sẽ bán tại đây." Nam Cung Ngân vừa nói với Tô Minh vừa cười chào với người quen gặp trên đường.

Nam Cung Ngân lại lần nữa thể hiện gã quen biết rộng. Tô Minh thấy trên đường có ít nhất mười mấy người ra vẻ rất quen với Nam Cung Ngân, trong đám người đa số chào hỏi gã xong đưa mắt nhìn hắn, hắn thấy rõ bên trong chất chứa kính sợ.

"Mặc huynh một trận chiến thành danh. Có thể lấy lực Ương Vu đấu với Chiến Hậu Vu mà không thua, xem ánh mắt mọi người liền biết đã chuyện lan truyền rồi." Nam Cung Ngân cười nói.

Tô Minh vừa hé môi thì Nam Cung Ngân vội nói.

"Mặc huynh không cần khiêm tốn nữa."

Tô Minh mỉm cười, không nói tiếp.

Hai người đi không lâu thì tới vị trí gần trung tâm Vu thành, ngoài một tòa cung điện to lớn. Cung điện tràn ngập cảm giác trang nghiêm, phô bậc thang dài cỡ ngàn mét. Xung quanh có nhiều thị vệ Vu Thần Điện, hễ Vu nhân nào tới đây đều yên tĩnh lại, bước vào trong, không dừng lại bên ngoài quá lâu.

Mặt sau Vu Thần Điện không khí vặn vẹo, lờ mờ thấy tồn tại một vòng xoáy lặng lẽ chuyển động, cho người cảm giác có huyền bí nào đó.

Vị trí xa hơn chút là một cột đá to cao vút đứng thẳng. Trên cột đá chớp lóe nhiều ánh sáng ấn ký. Vị trí cực cao chính là như Tô Minh thấy, một cái đầu người giống như là gỗ khô.

Tới gần chỗ này, Tô Minh cảm nhận được áp lực hùng mạnh ập đến, hiển nhiên dù chỗ này không tính trung tâm Vu thành nhưng cũng là vùng quan trọng.

"Lần này trước khi ta đến đã hao phí nhiều sức lực chuẩn bị tế phẩm, chắc có thể đánh động được Cửu Âm Linh tầng thứ năm." Nam Cung Ngân mang Tô Minh bước lên bậc thang, nói thầm.

Tô Minh nghe xong mắt chợt lóe, không gặn hỏi. Hai người đạp bậc thang đi tới cửa đại điện, con ngươi Tô Minh co rút.

Hắn thấy trước cửa đại điện có vòng xoáy hình trứng bềnh bồng cách mặt đất bảy tấc. Vòng xoáy như cửa, khi thấy nó thì trong đầu Tô Minh lập tức nghĩ đến Hư Vô Môn.

"Chỗ này…trừ phi vật đó cũng là một Hư Vô Môn?" Tô Minh cẩn thận nhìn, ánh mắt dời khỏi cửa vòng xoáy nhìn hướng đại điện đằng sau nó. Nguồn:

Đại điện mở rộng cửa, bên trong trống trải, chính giữa có một bộ xương, chân bị xích sắt khóa lại, ngồi xếp bằng. Kích cỡ bộ xương không khác người thường, chỉ có cái đầu, phần trán có một khe hở, xem bộ dạng như là lúc còn sống có một con mắt.

Quanh bộ xương có tám bãi cỏ hình tròn to lớn, mặt trên đang ngồi hai người. Một là người đàn ông mặc áo tím, tóc dài bị dây cột tím đỏ trói lại. Trên áo dài tím có tơ vàng lấp lóe. Đôi tay gã nhăn nheo có cảm giác khô heo, nhưng mặt gã rõ ràng là bộ dạng trung niên, cho người cảm giác quái dị.

Người kia là một ông lão, nhìn cực kỳ bình thường, mặc vải bố, mặt đầy nếp nhăn, bộ dáng rất là đau khổ, đang nhắm mắt như suy tư.

Đại điện chẳng có chút cảm giác hơi thở, như là thế giới bên trong và bên ngoài là không gian khác nhau, nhìn được nhưng bị phân cách.

"Chỗ đó không phải chúng ta có thể đi vào. A, có lẽ Mặc huynh có thể. Nơi này chỉ có Hậu Vu mới bước vào được, tham ngộ bộ xương đó. Ngươi xem lão tiền bối bên cạnh bộ xương là Hậu Vu Thần Hoàn Triết Đông bộ lạc. Còn tiền bối áo tím kia là trưởng lão Vu Thần Điện, tên gọi chỉ một chữ Mộ." Nam Cung Ngân giải thích nói.

"Bộ xương này là?" Tô Minh nhìn bộ xương bị xích xắt trói trong đại điện, bình tĩnh hỏi.

"Lai lịch của người này ta chỉ biết năm đó khi chỗ này bị mở ra, chém giết một vị Cửu Âm Tà Linh. Nghe nói năm đó vì giết chết người này, Vu tộc tổn thất rất lớn." Nam Cung Ngân do dự một lúc, nhỏ giọng nói.

"Được rồi, Mặc huynh, chúng ta tạm thời chia tay tại đây. Đi vào vòng xoáy này là có thể tiến vào Cửu Âm đường, ta phải tuyển chọn Cửu Âm Linh ở tầng thứ năm. Tài vật bình thường như vu tinh chỉ có thể tại tầng thứ nhất chọn Cửu Âm Linh. Cụ thể thì ngươi đi vào rồi sẽ biết. Mặc huynh lượng sức mà làm, là lựa chọn thời gian tại Chúc Cửu Giới, đợi ra rồi ta ở bên ngoài chờ ngươi." Nam Cung Ngân chắp tay hướng Tô Minh, xoay người bước vào trong vòng xoáy, biến mất.

Tô Minh ở ngoài vòng xoáy đánh giá chốc lát, đang định bước vào thì bỗng trong vòng xoáy lóe ánh sáng, lờ mờ xuất hiện bóng người. Cùng lúc đó, có lực lượng nhu hòa khuếch tán thúc đẩy Tô Minh lùi vài bước. Thân hình trong vòng xoáy nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành thực chất, cất bước đi ra.

Đó là một thanh niên cao ráo nhưng gầy gò, mặt lạnh lùng, tóc bện nhiều bím nhỏ, mặc đồ đen.

Khi Tô Minh thấy người kia thì mắt chợt lóe, dưới mặt nạ khóe miệng lộ nụ cười.

Sau khi người này bước ra, ánh mắt phản xạ rơi vào người Tô Minh rồi lập tức thu lại. Y định rời đi chợt khựng bước, ngoái đầu cẩn nhận nhìn Tô Minh, biểu tình như thường xoay người bước đi.

Tô Minh không do dự nữa, nhấc chân lên bước vào vòng xoáy, theo ánh sáng lóe lên, hắn biến mất trong vòng xoáy.

Sau khi Tô Minh tiến vào vòng xoáy, thanh niên vừa bước ra ở trên bậc thang quay đầu nhìn, biểu tình có do dự.

"Trừ phi mình từng gặp người này…" Thanh niên nâng lên tay phải ấn trán, đứng đó một lát sau từ từ mở mắt ra, bên trong vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio