Sau khi trải qua cao trào Tiểu Sách vô lực mềm nhũn nằm tại trên giường, ánh mắt mông lung thoạt nhìn gợi cảm không gì sánh được, Trần Nghệ Phong cúi đầu hôn lên khóe mắt mê người kia.
"Tiểu Sách ~ em thật đáng yêu ~ " Nghe nam nhân yêu dấu nói như thế, sắc mặt của Tiểu Sách vốn dĩ đã đỏ tươi lại càng thêm e thẹn.
"Phong ~ đừng ~ nói ~ " Giống như làm nũng mà dúi đầu vào lòng người yêu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi không cẩn thận cọ xát vào nụ hoa của Trần Nghệ Phong.
"Ân ~ ân ~ Tiểu Sách ~~ " Thân thể hưng phấn bừng bừng không khỏi nảy ra ý nghĩ trêu đùa Tiểu Sách, hạ thân đang nhẫn nại của Trần Nghệ Phong cũng là tự giác tìm tiểu huyệt dưới thân mà bắt đầu trừu sáp.
"A ~ a ~~ " côn tht ma sát xung quanh miệng huyệt của Tiểu Sách, khiến cho thân thể vốn rất nhạy cảm sau khi bắn tinh càng thêm run rẩy.
"Phong ~ a ~~ ân ~~ " Trần Nghệ Phong nhìn thiên hạ quyến rũ đang ở dưới thân mình, côn tht chuyển động càng thêm cuồng nhiệt, không ngừng đâm vào tiểu huyệt đã bắt đầu khép lại.
Trần Nghệ Phong đem cự thú của mình thử dò xét trong tiểu huyệt, cúc huyệt đói khát ngậm lấy phân thân thật chặt không chịu thả lỏng. "A ~ Tiểu Sách ~~ tiểu huyệt của em ~ thật ~ chặt ~~ sắp ~ cắn đứt ~~ "
Nghe người yêu cố ý nói ra lời hạ lưu, Tiểu Sách vẫn là nhịn không được mà đỏ mặt, ngượng ngùng muốn lui về. "A ~ Tiểu Sách ~ thả lỏng ~ thả lỏng ~ không nên cử động ~~ thật chặt ~ ~ " Quả nhiên động tác của Tiểu Sách làm cho Trần Nghệ Phong thống khổ kêu lên.
Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống thân thể Tiểu Sách, nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của người yêu, Tiểu Sách không dám lộn xộn nữa, chỉ là lẳng lặng nghe theo lời Trần Nghệ Phong nói.
Cảm thụ được tiểu huyệt mở ra, Trần Nghệ Phong chậm rãi lấy thú, sau đó lại nặng nề cắm đi vào. Lần này đổi lấy tiếng thét chói tay của Tiểu Sách "A ~ Phong ~ nhẹ chút ~~ a ~ nhẹ chút ~ đi ~ " Sức lực quá lớn khiến cho thân thể của Tiểu Sách cũng bị nâng lên vài phần.
"Tiểu Sách ~ đừng sợ ~ đến ~ theo anh ~ theo ~ anh cùng nhau ~ " Thả chậm tốc độ lại, để cho Tiểu Sách có thời gian bình ổn hô hấp, ôm lấy eo cậu từ từ cùng nhau luật động.
Loại khoái cảm này khiến Tiểu Sách trầm say vào đó, cảm giác gần gũi giữa nam căn của anh cùng dục vọng của mình khiến cậu thoải mái tới cực điểm."Ách ~ a ~~ ách ~ thoải ~ mái ~ Phong ~~ quá ~ thoải mái nha ~ "
Nhìn biểu tình hưởng thụ của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong chỉ cảm thấy tình cảm yêu thương tràn ngập tận đáy lòng, cúi đầu hôn sâu cậu, đầu lưỡi phối hợp với động tác của hạ thân trước sau ra vào.
"Tiểu Sách! Cậu bị gì vậy? Là ai đã hạ thủ? Tớ muốn đi đập chết người kia! Sao nam nhân của cậu lại không bảo vệ cho cậu nha?" Theo tiếng nói vừa dứt, cửa bị đẩy ra, bóng dáng của Hạ Sảng cùng Vĩ Lăng xuất hiện ở cạnh cửa.
"A!!!" "Đi ra ngoài!!!" Tiếng thét chói tai của Tiểu Sách cùng tiếng hô trầm thấp của Trần Nghệ Phong đồng thời vang lên.
Hạ Sảng vừa nhìn thấy cảnh này liền lôi kéo Vĩ Lăng còn đang muốn đi vào trong chạy thẳng ra ngoài. "Sảng Sảng, chúng ta còn chưa có hỏi cho ra lẽ nha ~ " "Con mẹ nó anh là một tên ngốc sao ~~ " "Anh có bị gì đâu ~ "
Nghe thấy thanh âm đã đi xa, Trần Nghệ Phong mới kéo ra Tiểu Sách đang vùi mình vào drap giường, nhìn ánh mắt đáng thương kia, Trần Nghệ Phong chỉ có thể cúi đầu dỗ dành cậu "Được rồi ~ Tiểu Sách ~ đều là lỗi của anh ~ được chưa ~ đừng khóc mà ~ được rồi ~ em nhìn anh xem ~ cũng không khá hơn chút nào đâu ~ " Chỉa chỉa vào hạ thân của mình đang bị tiểu huyệt do khẩn trương mà ngậm chặt lại, anh vừa khóc vừa cười nói.
"A? Làm sao vậy?" Tiểu Sách tiểu nhỏ giọng hỏi thăm. "Còn có thể làm sao nữa? Nếu không chúng ta làm cho xong đi?" Trêu ghẹo nhìn ánh mắt không đồng ý của Tiểu Sách, "Đùa thôi, anh vào toilet một chút."
Nhẹ nhàng rút ra cự vật đang còn vướng lại trong tiểu huyệt, dẫn tới hai người đồng thời rên rỉ. Trần Nghệ Phong cố nén xúc động muốn quay trở lại tiểu huyệt kia, cuống quít chạy vào toilet.
"Phong ~~ " Tiểu Sách ở trên giường cũng là vẻ mặt đỏ bừng nhìn cửa kính làm bằng thủy tình toilet chiếu ra bóng dáng đang từ từ chuyển động hai tay.