Hoàn Tú Tú đến Trường An vào một đêm mưa bay khắp trời, mạo hiểm vượt qua mưa gió vần vũ để qua cửa thành, vừa gian khổ lại nghèo túng. Nàng tám tuổi, không có người quen đi cùng, lẻ loi một mình. Theo luật đã định, lúc trước, Hoàn gia ở Quan Lũng từng cùng Tiên đế tranh đoạt thiên hạ mà dẫn tới bị nghi kỵ lẫn theo dõi, tiểu cô nương có thân phận tôn quý này liền được đưa tới Trường An lánh nạn.
Mưa gió bão bùng phủ lấy một đứa bé gái yếu ớt, chỉ có người họ hàng xa Tông gia đưa cho nàng một chiếc dù. Nàng thở phào một cái, tạm thời không bị mưa gió quấy nhiễu nữa.
Lòng người ở Tông gia không hoàn toàn như vẻ ngoài mặt. Bổn gia tiếp nhận nàng, nhưng sau lưng lại phê bình kín đáo, sợ bị liên lụy tới. Ngày đó, Hoàn Tú Tú đến đại trạch, người ra nghênh đón nàng chỉ có con trai trưởng của bổn gia – Tông Như Châu.
Trời gần về sáng, trên mặt thiếu niên áo trắng tràn đầy vẻ ủ rũ, chán chường, chỉ vì theo lệnh của trưởng bối mới phải ra ngoài tiếp khách. Hoàn Tú Tú ướt nước mưa, cả người chật vật, khuôn mặt trẻ con ngửa lên để nhìn hắn, người hầu bên cạnh liền nhỏ giọng nhắc nhở nàng: “Tam nương, đây là biểu cữu.”
Nàng theo quy củ mà gọi hai tiếng biểu cữu, nhưng biểu cữu họ xa kia lại không phải một thiếu niên nhẫn nại. Hắn trả lời qua loa, sau đó cầm một cái khăn mặt bỏ lên đầu nàng, ý bảo nàng mau lau khô mái tóc, không nói hai lời liền bỏ lại nàng ở đó rồi vào nhà.
Hoàn Tú Tú là người thông tuệ, lại trưởng thành sớm. Mặc dù thế lực đơn bạc, nhưng nàng rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Sau khi nghỉ ngơi ở Tông gia mấy ngày, nàng đã rõ rất nhiều sự việc. Mẹ ruột của Tông Như Châu mất sớm, a gia của hắn không lấy thêm thê tử, chỉ có hai thị thiếp, thứ tử lại mất sớm, hắn cũng không nhớ huynh đệ thăm nom.
A gia: Phụ thân
Hắn lớn lên trong cô đơn, tính tình vừa cổ quái lại không tập trung, vẻ mặt chỉ có một biểu cảm. A gia lại đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc, đóng cửa ở nhà đọc sách, ngay cả Thái Học cũng không đi, càng không cần phải nói đến việc lui tới cùng các huynh đệ khác trong dòng họ hay giao du với người ngoài.
Hắn ở nhà cũng không nói chuyện với Hoàn Tú Tú, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt lúc ăn cơm, nước giếng không phạm nước sông. Một bé gái mồ côi, ăn nhờ ở đậu thấy "trưởng bối" mất hứng như vậy, bất luận làm gì cũng co rụt tay chân, ăn cơm cũng dè dặt cẩn trọng, tất nhiên càng không dám chủ động bắt chuyện với “trưởng bối”.
Ngày tháng trôi qua đủ để một dòng sông đóng băng, nhìn mãi vẫn không thấy có gì bắt đầu.
Khi đó, Hoàn Tú Tú rất thích bước ra ngoài phòng ngắm trăng vào đêm hôm khuya khoắt. A gia của nàng từng nói, khắp thiên hạ này, trăng chỉ có một, cách ngàn vạn núi sông, cho dù ở Quan Lũng hay Trường An, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể cùng nhau thưởng thức vầng trăng sáng rỡ.
Nỗi nhớ quê nhà ngày một thêm sâu đậm, nhưng nàng lại không biết được một chút tin tức nào. Hoàn Tú Tú giống như con chim sẻ bị giam trong chiếc lồng Trường An, không thể bay đi, nàng cũng cảm thấy phương xa ấm lạnh. Lúc này, có người thiếu niên đột nhiên leo tường tiến vào, cả người say khướt ướt nhẹp, không biết là đi uống rượu ở đâu, cũng chẳng rõ là vừa bò ra từ kênh mương vào.
Thiếu niên ấy chính là Tông Như Châu.
Hoàn Tú Tú bị dáng vẻ của hắn dọa sợ. Nàng định kêu người tới giúp, nhưng thấy hắn khác thường như vậy, ước chừng là không muốn để ai biết, bằng không đã chẳng leo tường vào. Tiểu cô nương thông minh chợt cảm thấy luống cuống tay chân, vội đi tìm đèn lồng và khăn, lau mặt cho Tông Như Châu đang nằm đo đất.
Nàng vừa chăm chú vừa cẩn thận. Tông Như Châu bỗng nhiên ngước mắt, nở nụ cười, cho dù dáng vẻ chật vật nhưng nét cười ấy lại rạng rỡ đẹp đẽ làm sao, mơ hồ còn có nỗi cô đơn lẫn sự khổ sở không nói ra lời.
Hoàn Tú Tú sửng sốt. Tông Như Châu bỗng nhiên đưa tay, lướt qua hàng mi của nàng. Nàng giật nảy mình, làm rơi đèn lồng trong tay xuống đất. Ngọn đèn bị lệnh mà cháy bùng lên, nàng kinh ngạc, muốn kêu lên, Tông Như Châu lại làm như không thấy, nói: “Lông mi thật dài, cho ta một sợi đi.”
Sau đó, hắn lại cười rộ lên, đưa tay ngắt một sợi lông mi dày của nàng, nhưng rồi hắn đột ngột vui vẻ, đứng dậy bước đi. Đứa nhỏ như nàng bất tri bất giác đè mí mắt của mình lại, tựa hồ không cảm thấy đau. Lấy lại tinh thần, nhìn ngọn lửa hừng hực trước mặt, đèn lồng bằng giấy đã bị cháy sạch không còn một mống.
Sau này, hắn tặng cho nàng một quyển chữ mẫu, coi như tạ lễ vì nàng đã chăm sóc hắn. Về sau, hắn lại ra vẻ đốc thúc việc học của nàng, dùng quyền uy của “trưởng bối” với nàng.
Trong đình viện, bốn mùa xuân hạ thu đông thay đổi liên tục, thời gian khiến con người ta đi về phía trước. Đứa bé gái năm đó đã lớn thành thiếu nữ, mà thiếu niên áo trắng cũng gánh vác trọng trách nặng nề, vào triều làm quan. Mãi cho đến khi ấy, ngày xuân cùng ngồi xuống uống chén trà hoa đào, ngày hè đi hái quả mơ ngâm rượu trong mấy hôm nghỉ lễ, ngày thu sẽ ngẫu nhiên ra ngoài để đi lễ Phật, đứng ở đỉnh núi để nhìn tầng tầng lớp lớp rừng cây ngập tràn sắc đỏ sắc vàng, ngày đông lại đến sông Khúc ngắm tuyết, thế nhưng trong lúc đó, giữa hai đó lại có rất nhiều thứ chen ngang, khó có thể vượt qua.
Tông Như Châu sớm đến tuổi kết hôn, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí Tông gia còn vì hắn mà xem xét vài người thích hợp để làm thê tử, nhưng hắn lại từ chối hết thảy, quay đầu, bình thản nói với A gia: “Chờ Tú Tú lớn thêm một chút, con sẽ lấy nàng.”
Sự nhẫn nại của hắn cũng thập phần chắc chắn. Bởi vì Nữ hoàng muốn củng cố quyền lực, đành phải mượn thế lực Quan Lũng. Quan Lũng ngày một lớn mạnh, tình thế của Hoàn gia lập tức có sự biến chuyển. Ngày xưa họ bước trên băng mong, giờ đây họ tràn trề sức mạnh đứng dậy.
Tính theo sức mạnh, uy thế và danh vọng của Tông gia đã dần suy thoái theo mấy năm gần đây, bổn gia cần ngoại lực để duy trì thể diện của mình, mà Hoàn gia đang ngày một lớn mạnh chính là sự lựa chọn hàng đầu. Chuyện hỏi cưới của thế gia trong lúc đó không phải chỉ là chuyện của hai người, xen vào đó là vô vàn các mối quan hệ rắc rối phức tạp. Chọn đúng thời điểm, Tông Như Châu chọn ra ngày tốt, bỏ đi sự cách trở giữa hai người.
Từ đó về sau, thế lực hai nhà Tông – Hoàn giống như gió đông trong ngày xuân, ngày càng phát triển lớn mạnh. Trong lúc ấy, phu thê Tông – Hoàn chào đón đứa con trai duy nhất ra đời – Tông Đình.
Thân thể Hoàn Tú Tú luôn yếu ớt, nhưng hàng năm đều dốc lòng điều dưỡng, cũng không có gì đáng ngại. Tông Đình mười bảy mười tám tuổi, thân thể nàng vẫn như thời còn trẻ vậy, không tốt cũng không xấu. Nhưng vào lúc này đây, mặt hồ tĩnh lặng chợt nổi gợn sóng, mới đầu chỉ có một chút, mãi về sau càng xao động mạnh hơn, cuối cùng lan đến Hoàn Tú Tú đang ở Trường An.
Quan Lũng lớn mạnh như Nữ hoàng dự tính. Bà ta ra sức theo đuổi Quan Lũng, cuối cùng lại thành ra nuôi con hổ lớn trong nhà, hùng cứ một phương Tây Bắc, cực kỳ kiêu ngạo. Đúng lúc này, thân phận Hoàn Tú Tú xảy ra sự biến đổi. Năm đó, nàng chỉ là một bé gái mồ côi trốn khỏi vùng Quan Lũng gió dữ, người kế nghiệp Hoàn gia lần lượt qua đời, Hoàn Tú Tú tất nhiên cũng có một phần binh quyền được kế thừa trong đó.
Điều này làm cho nữ hoàng bất an, cũng khiến Tông gia bất an.
Nữ hoàng muốn thu hồi quân quyền, nhưng Tông gia lại không hy vọng bổn gia (ý chỉ nhà Tông Quốc công) và Quan Lũng đi lại quá mật thiết, dù sao cũng khiến người khác nghi kỵ, dễ dàng xảy ra họa lớn. Bọn họ không muốn bổn gia gặp liên lụy, đồng thời không muốn bổn gia mượn thế lực Quan Lũng mà đoạt quyền khống chế.
Mà Tông gia và Hoàn gia Quan Lũng lại có mối quan hệ cạp váy, muốn chặt đứt quan hệ đó, biện pháp tốt nhất chính là nghĩ cách để Tông Như Châu hòa ly cùng Hoàn Tú Tú.
Ý nói bám váy đàn bà con gái, hàm ý khinh bỉ.
Hòa ly: Ly hôn
Nhưng ngay vào lúc mọi người còn đang trù tính, Hoàn Tú Tú lại khởi hành đi Quan Lũng, tham gia tang lễ dành cho người thừa kế. Ngày đó, trời sáng khí trong, Tông Như Châu dặn đi dặn lại, nhưng vào buổi tối ngày kế tiếp, xe chạy về Trường An để truyền tin dữ - Hoàn Tú Tú chết bất đắc kỳ tử.
Năm đó, Tông Đình mười tám tuổi.
Mẫu thân hắn mất trên đường đi, Trường An thô bạo lại phủ lên một tầng sương dày, đất trời mờ mịt bị che đậy, thoạt nhìn sẽ không nhận ra cái gì, nói gì đến việc lộ mặt thật.
Thân là con trai độc nhất, Tông Đình cơ hồ không chịu đựng được, mà Tông Như Châu lại bình tĩnh trước cái chết của ái thê. Hắn giống như người chết vậy, cả người nhạt nhẽo, mãi cho đến khi đưa linh cữu về quê Quan Lũng mà hắn cũng không rơi một giọt nước mắt.
Tông Đình không thể chấp nhận việc phụ thân bình tĩnh như vậy. Hắn túc trực bên cạnh linh cữu, không thèm trò chuyện với phụ thân mình. Tông Như Châu vì quá bi thương, sau khi trở về Hoàng thành, trở lại ngoài Trung Thư Tỉnh, hắn bắt đầu làm một triều thần bận rộn vì đế quốc.
Ước chừng hơn một tháng, hắn không về thăm nhà, ăn ở ngay tại Trung Thư Tỉnh, cả người nhanh chóng gầy yếu cả đi.
Trước tuần nghỉ ngơi một ngày, hắn theo thường lệ ở dưới lầu Trung Thư Tỉnh, bàn chính sự cùng vài viên quan thay phiên công việc ở kinh thành. Lúc định lên lầu, hắn chợt thấy con trai đang đứng ở đâu cầu thang chờ hắn.
Tông Đình bưng hộp đồ ăn lên, hiển nhiên là bị tổ phụ ép tới đưa cơm, vẻ mặt rất không tình nguyện, thậm chí còn rất tức giận. Tông Như Châu khó có khi nào vỗ vai con, bỗng nhiên thoải mái, nói, "Con lớn nhanh quá, cao hơn ta rồi." Sau đó, hắn vòng qua con trai rồi đi lên lầu, hướng về phía công phòng.
Tông Đình theo sau, đặt hộp thức ăn lên bàn, lui về sau mấy bước, đợi Tông Như Châu dùng cơm.
Tông Như Châu ngồi ở sau bàn, cũng không vội mở nắp hộp ra, chỉ ngẩng đầu nhìn con trai. Mặt mày của Tông Đình rất giống Hoàn Tú Tú, là một đứa nhỏ xinh đẹp, thiên tư rất cao, tương lai sẽ vô cùng vất vả, chỉ tiếc là con trai quá giống mình, sợ rằng nó sẽ khó khăn để lo cho bản thân.
Thân phận và trách nhiệm là bẩm sinh, nhất định không có cách nào để sống vì bản thân cả; cho dù con trai hắn là một kẻ tình si, chỉ sợ đường tình tương lai cũng không thuận lợi. Chỉ nghĩ như vậy, đã thấy cuộc đời của con trai về sau tựa hồ không thể đi được dễ dàng.
Tông Như Châu không nghĩ thêm nữa, cúi đầu, mở hộp đồ ăn ra, sau đó nói với Tông Đình: "Con ra ngoài đứng một lúc đi, ngẫm lại vì sao mình lại khổ sở và tức giận, suy nghĩ cẩn thận rồi hãy vào đây."
Tông Đình xoay người, bước ra cửa. Tông Như Châu cúi đầu, ăn qua quýt cho xong bữa.
Sau đó, hắn mở một lọ thuốc ra, rót vào trong chén trà, ngửa đầu uống cạn.
Tông Đình đứng ở bên ngoài. Thành Trường An không có sương, nhưng trong lòng hắn lại cất giấu nhiều bí ẩn chưa thể lý giải, những bí ẩn đó khiến cuộc sống của hắn thật mệt mỏi, khiến hắn khổ sở và tức giận.
Vì sao khổ sở, vì sao tức giận? Hắn cúi đầu, mở lòng bàn tay ra rồi chợt nắm lại, nghĩ thông suốt, sau đó xoay người, đưa tay gõ cửa. Người bên trong không đáp lại. Hắn tung cửa, vọt vào trong công phòng, bóng dáng của Tông Như Châu không còn ngồi ở sau bàn nữa.
Sinh trưởng nhiều năm, lại tùy mùa mà một cành cây to cô độc uốn mình vào trong cửa sổ công phòng. Lò hương còn chưa tắt, hộp đựng thức ăn sạch trơn, công văn được chỉnh sửa thỏa đáng, trên bàn không hề lộn xộn, chỉ có một cánh cửa nhỏ thông vào phòng trong, gió thổi vào vang lên tiếng cót két cũ kỹ.
Tông Như Châu lựa chọn tự sát để kết thúc cuộc đờ. Rõ ràng thấy thê tử đã chết mà vẫn bình tĩnh, trải qua những ngày tháng qua thật sự không dễ dàng gì, cho tới bây giờ, hắn lại bất ngờ cáo biệt nhân thế...
Có lẽ hắn sớm đã chết, ngay vào lúc bắt đầu lo tang sự cho Hoàn Tú Tú, hắn đã là một cái xác không hồn.
Cũng may, trước khi hắn chết, trong đầu vẫn còn nhớ lại buổi sớm mưa to ngày ấy, bé gái mồ côi vừa chật vật, vừa dè dặt bước tới, nhìn hắn bằng ánh mắt cẩn thận nhưng sáng ngời.
Một con bồ câu trắng nhảy vào cửa sổ rồi lại bay ra, xung quanh không một tiếng động. Tông Đình quỳ rạp xuống trước cửa, dập đầu sát đất. Tiếng gió nhẹ lùa vào tai hắn, mang theo tiếng người phảng phất thinh không.
- - - - - - - - - -
Trải qua mấy năm, bên trong công phòng Trung Thư Lệnh thuộc Trung Thư Tỉnh, Tông Đình chợt bật dậy. Hắn đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, nghiêng đầu, dường như thấy mình quỳ trên mặt đất khi còn niên thiếu, cả người gầy yếu đến mức không chịu nổi sự kích động.
Vì sao khổ sở, vì sao tức giận? Bởi vì không có thế lực, không có thế lực đủ mạnh. Khi đó, hắn không nắm được sức mạnh trong tay, không có khả năng bảo vệ người nhà minh, càng không có năng lực bảo vệ người con gái hắn yêu.
Một quyển sách về thuốc cũ kỹ trên bàn được lật ra. Hắn đưa tay đè lên ngực, đè xuống cơn đau buốt từ trong cõi lòng.