Cậy Sủng Sinh Kiều

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc mọi người chờ đợi Tả Tiễn lên tiếng về vụ việc này, bỗng xuất hiện một tài khoản tên Luật sư Lưu Đống Lương đăng bài viết về tiến trình vụ kiện.

Cộng đồng mạng đang theo dõi đều đồng loạt cảm thán...

Luật sư này là người có thể làm nên việc lớn đó!

Luật sư Lưu Đống Lương:

Thấy mọi người rất muốn biết tiến triển vụ kiện, sau khi được cô Trần Song và cô Tả Tiễn cho phép, tôi lên đây để nói về những việc liên quan của vụ kiện lần này cũng chính là chuyện có đơn truy tố trẻ vị thành niên.

Đầu tiên, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện, trẻ vị thành niên vẫn có thể bị truy tố. Vì vậy phía tòa án vẫn sẽ xử lý vụ kiện, chẳng qua họ sẽ không xử lý độc lập đứa trẻ mà cần người giám hộ đi theo toàn bộ quá trình.

Người nhận được đơn truy tố đã phù hợp với tất cả các điều kiện.

1. Bị cáo có liên quan trực tiếp đến vụ án, đã đủ mười lăm tuổi trở lên.

2. Có thông tin chính xác về bị cáo, có thông tin chính xác về người giám hộ.

3. Tôi có thể gửi yêu cầu kiện căn cứ theo sự thật, lý do khởi kiện.

4. Đây là thời đại gì rồi, phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói.

5. Nếu bạn không thể chịu trách nhiệm, vẫn còn ba mẹ bạn.

6. Dù sao cũng còn tôi ở đây, còn tổ quốc ở đây.

7. Ha ha ha.

Tả Tiễn sau khi nhìn thấy bài viết này...

Không nhịn được ấn like ngay!

Vậy mới vừa!

Làm vậy mới vừa lòng nàng!

Sợ cái gì!

Hơn nữa, cả cộng động mạng rộng lớn cũng cùng suy nghĩ với nàng!

Sau khi nhìn thấy bài viết của luật sư Lưu Đống Lương, tuy không biết có thể thắng kiện hay không nhưng cộng động mạng đã cảm thấy như chuyện ấm ức trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải thoát!

Sữa Chua Đông Lạnh Vị Phô Mai Xoài: Nhắc tới mấy đứa nít ranh hư hỏng là tôi lại tức tối trong lòng! Lần này hay quá rồi!

Lâm Uyên Tiễn Tiễn Không Tiễn Tiên: Tấm ảnh này lan truyền cảm giác sảng khoái rất nhanh, ủng hộ giữ nguyên! Anh em nào không chịu được nữa nhớ chớp mắt ra dấu, tôi tính toán giúp cho!

Tô Tô Muốn Phất Lên Thật Nhanh: Đã là năm 2012 rồi, phải học làm người, mười lăm tuổi không còn nhỏ nữa đâu người anh em.

Con Chuột Chờ Mong Kỳ Nghỉ Đông: Làm nhớ đến chuyện đi xe buýt bị một đứa con nít đạp một phát, giận mà không dám nói. Ủng hộ ủng hộ! Xả giận!

Trên mạng vẫn đang giằng co nhiệt liệt, Tả Tiễn đặt điện thoại sang một bên, chuyên tâm chuẩn bị cho đoạn kết của bộ phim [Ngăn Sát].

Chuyện vụ kiện đã có phía luật sư toàn quyền xử lý, nàng chỉ cần xuất hiện ở vài trường hợp thôi, bây giờ cũng chưa phải lúc đó, chi bằng chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu với đoạn kết bộ phim, đây cũng xem như đã đem đến một dấu chấm kết hoàn mỹ cho khán giả.

*Ở ma giới, có thể nói Non Tiễn là người đi một bước giết một người, cuối cùng đảm nhiệm vị trí Ma Thần.

Ma chủ đời trước vì muốn đạt được kỳ vọng trở lại giới tu chân của mình, tự nguyện đưa nội đan đã tu luyện mười triệu năm cho Non Tiễn, hi vọng nàng có thể trở lại giới tu chân... tiêu diệt giới tu chân.

Trời đất tê liệt, người tu chân vì ham muốn cá nhân mà ra tay với Phượng tộc của nàng, vì nàng là trân bảo của cả tộc, không ngại diệt sạch cả tộc, thẳng đến khi chỉ còn huyết mạch cuối cùng, chỉ để lại một người bị thương nặng ở Ma Giới kéo dài hơi tàn, ngày đêm mong mỏi ánh mặt trời.

Nếu như các nàng chưa từng nhìn thấy ánh sáng, vậy thì khi ngã sẽ không sao.

Nhưng bọn họ từng là chiến hữu, vậy mà lại đẩy các nàng từ ánh sáng đến vực sâu không đáy, làm các nàng từng bước dấn thân vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Cát vàng ngợp trời, từng nhìn rõ biên giới giữa Thần Ma nhưng mấy ngày nay chúng đã hòa làm một, không còn phân biệt đâu là đâu.

Từng có người nói biên giới Thần Ma là nơi hoàn mỹ nhất.

Nơi đó có muốn vàn hào quang giới tu chân, ngẩng đầu lên trời là hồng mông tử khí (*), cúi đầu xuống đất là vực sâu vạn trượng, ma thú trải rộng khắp man hoang (**), đầy rẫy khung cảnh chém giết lẫn nhau.

Nhưng hôm nay... mọi thứ đã rối loạn cả rồi.

Vô số tu sĩ đứng lên đánh vì danh hiệu giữ thái bình cho giới tu chân, bắt đầu xếp thành hàng dựng lên một trận pháp phòng ngự lớn, chắn lại trước biên giới Thần Ma, ngặn chặn những thứ đã không còn sợ hãi ánh mặt trời mà lao đến chọc thủng phong ấn.

Máu tươi, cát vàng, đi kèm với kèn hiệu và tiếng đàn tiên gia, tiếng đao kiếm hỗn loạn, tiếng la oán quanh tai, chiến trường tu la xuất hiện giữa nhân gian mang đến nhiều chấn động.

Nhưng ngay lúc này bỗng xuất hiện con đường rộng một người đi tại biên giới Thần Ma.

Lối đi ấy tỏa ra sức sống vô hạn, có tu sĩ gần đó cảm nhận được linh khí đang không ngừng tản ra từ bên trong, gương mặt bắt đầu vặn vẹo dữ tợn, không màn đến ma thú bên cạnh, phóng thẳng đến lối đi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng thét thảm vang vọng bên trong truyền đến "A–!!"

Đôi tay sáng bóng như hàn ngọc xuất hiện, trên tay nàng... nắm một trái tim còn đang đập kịch liệt.

Mặc bạch y không nhiễm bụi trần trên người, đứng ở biên giới Thần Ma cạnh vực sâu vạn trượng, ánh mắt lướt qua cảnh chém giết khắp nơi, khẽ cười "Giới tu chân... cũng chỉ có thế thôi."

Có tu sĩ mưu đồ muốn tiến thêm một bước trực tiếp bóp chết người ấy, nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị vị áo đen sau lưng đánh chết ngay, thậm chí trước khi chết tay còn chưa kịp chạm vào bao kiếm.

"Ôi..." Non Tiễn chuyển tầm nhìn, đuôi phượng nơi khóe mắt càng thêm yêu dã, nhìn theo hướng đuôi mắt "Hình Phán, ngươi quá vội vàng..."

Vừa trò chuyện là giọng nữ.

Nếu chưa lãnh giáo qua người này e rằng các tu sĩ ở đây đều nghĩ nàng là tiểu cô nương không rành thế sự, khiển trách thuộc hạ không biết nặng nhẹ.

Một trận gió nhẹ lướt qua, thổi lên tấm lụa đen che mặt.

Tuy khóe mắt có ma văn nhưng đáy mắt vẫn trong suốt mười phần, nhìn lướt qua tất cả giới tu chân, đôi mắt chứa vô vàn chua xót và hồi tưởng – Cuối cùng nàng cũng trở lại rồi.

Sau mỗi bước đi, dưới chân nàng là một đóa hoa nở rộ chỉ xuất hiện ở ma giới.

Đóa hoa nở rộ trên đất, lấy thi thể làm phân bón, bắt đầu lan rộng ra xung quanh.

Sức lực binh lính ma giới càng mạnh thêm, những tu sĩ bị sương mù của hoa bao phủ đều tê liệt ngã xuống, bị dây leo quấn quanh chôn vùi, trở thành một vòng phân bón mới.

Cứ bước như thế, từng bước một... nhân gian tiên cảnh bỗng trở thành luyện ngục trần gian.

Sắc xanh tiên cảnh đã không còn, linh thú dần thấm đẫm ma khí, trở thành đồng loại của ma giới.

Bấy giờ, bỗng tiểu nữ đứng đầu cười khẽ một tiếng, dừng lại nhịp bước của mình.

Ngay phía trước là trung tâm của giới tu chân – Phái Thương Khung.

Non Tiễn xoay đầu lại, đôi mắt cười cong cong, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt, thanh âm trong trẻo vang lên "Hình Phán, hôm nay ta hơi mệt."

Nữ tử áo đen ngẩng đầu, trong đôi mắt đen huyền không chứa một tí ưu tư nào.

"Hôm nay... ngươi tiến công lên núi đi."

Nghe nàng nói xong, nhìn thoáng qua nơi vẫn nghiêm trang như xưa, bên trong đã có ba nghìn đệ tử bày trận phòng ngự, nữ tử đáp lời bằng âm giọng quỷ dị của mình "Vâng... chủ nhân."

*"Được rồi! Dừng ở đây!" Hồ Cương Nghị hô lên qua bộ đàm.

Lúc này Lục Tinh Nhàn mới thả lỏng lực cánh tay, sau khi buông xuống liền lắc lắc nhẹ.

Diễn viên quần chúng cũng dừng lại, thoáng chốc trong sân không ai không phẩy vạt áo để quạt gió.

Tổ đạo cụ bắt đầu cầm các vật lạ đến thiết lập bối cảnh. Lúc này Tả Tiễn mới vội vàng chạy đến, nhảy cẫng lên tháo mặt nạ trên mặt Lục Tinh Nhàn xuống.

Quả nhiên dưới lớp mặt nạ là gương mặt đẫm mồ hôi, có lẽ vì sợ hoa văn trôi trong lúc ghi hình nên khi hóa trang đã dậm thêm nhiều lớp sơn chống nước, mà những thứ này lại vô cùng khó chịu.

"A Nhàn, chị thấy thế nào?" Tả Tiễn và Lục Tinh Nhàn trở về ghế nghỉ ngơi, chờ phân cảnh tiếp theo.

Tả Tiễn đưa quạt điện nhỏ đến trước mặt Lục Tinh Nhàn, tay kia còn cầm quạt tay quạt cho cô, ánh mắt tràn đầy lo âu.

Bây giờ nàng vẫn mang lớp hóa trang ma tộc, kinh hồng (***) liếc mắt đầy yêu mị.

Tả Tiễn chưa từng thể hiện biểu cảm này với bất kỳ ai trước đây... Lục Tinh Nhàn nuốt nước bọt, hắng giọng một tiếng mới đáp lời "Không sao."

"Nhưng mà nhắc tới chuyện này..." Tả Tiễn nâng cằm, đôi mắt nhìn thẳng về phía Lục Tinh Nhàn, nhẹ giọng cười nói "Cảnh kế tiếp là hai chúng ta... diễn..."

Trên mặt Lục Tinh Nhàn có lớp hóa trang, mặc dù nhìn không ra biểu cảm gì nhưng vẫn có thể thấy nét ửng đỏ từ tai lan rộng xuống cổ.

Nghe được tiếng hai người nói chuyện, đạo diễn không chịu tịch mịch vội bước đến góp vui, nhìn hai người cười nói "Không thì hai cô tập thử chút đi? Tiết kiệm thời gian và bổ trang, thấy được không?"

Tả Tiễn chớp chớp mắt.

Lục Tinh Nhàn dừng tay một lát nhưng cũng không lên tiếng từ chối.

Bản thân thường xuyên ở đoàn phim, lúc rảnh rỗi cũng hay diễn tập cùng bạn diễn, thử những cảnh quay chưa đạt tới yêu cầu.

Nhưng cảnh kế tiếp của cô và Tả Tiễn... là cảnh hôn.

"Ôi, đừng xấu hổ mà." Đạo diễn dập tắt tàn thuốc trên tay, cầm khăn lông đang vắt trên vai lau mạnh mồ hôi, nói tiếp "Nhân lúc bên kia vẫn còn chỉnh ánh đen, nhanh nhanh nhanh, quay phim đang chờ!"

Tả Tiễn vô tội nhún vai "Chuyện này không thể trách em nha, A Nhàn..."

Vừa dứt lời Lục Tinh Nhàn đã đứng dậy, chủ động bước đến trước ống kính, nhìn về phía quay phim trả lời "Đến đây, thử một lát xem."

Dù sao cả hai cũng là vai chính, bên cạnh có không ít quay phim đi theo.

Vì đoàn phim sắp kết thúc nên hai ngày nay đã cho phép truyền thông đến phỏng vấn – Dù hiện giờ vẫn còn ở đoàn phim nhưng vì độ hot trên mạng quá lớn, dẫn đến không ít ký giả chạy đến đây.

Ai mà không biết hai chữ Tả Tiễn là đại diện cho lưu lượng, chủ đề, số liệu và lượng tiêu thụ hiện nay?

Tả Tiễn vẫn duy trì tư thể ngồi xổm trên đất, nghe Lục Tinh Nhàn nói xong chậm rãi đứng dậy, bất tri bất giác lại mang vẻ ngượng ngùng ưu tư, nhỏ giọng lên tiếng "Ôi chao, đến thiệt đó nha..."

"Tốt lắm, Non Tiễn không cần nhịn, buồn cười thì cứ cười đi!" Đạo diễn không nhịn được mà cầm loa hô lên.

Lục Tinh Nhàn nhướng mày, thấy ánh mắt Tả Tiễn nhao nhao muốn thử, mắt cô ánh lên tia dung túng, nhẹ giọng cười, lui về sau một bước, đáp lời "Đến đây, chị chuẩn bị xong rồi."

__________________(*) Hồng mông tử khí – 鸿蒙紫气: là vật khi đất trời cảm ứng lẫn nhau hóa thành. Chỉ cần một luồng khí cũng đủ khiến một người không có tu vi, không có đạo hạnh đạt được tuổi thọ vô hạn, thân thể bất tử.

(**) Man hoang – 蛮荒: Nói chung là một vùng đất hoang dã. Trong bộ "Hồng Điệp" của tác giả Tiểu Ly thì man hoang được giải thích theo truyền thuyết là một chỗ khi khai thiên, búa của Bàn Cổ không cẩn thận nện vào, cũng có truyền thuyết khác nói rằng đây là nơi chúng thần thượng cổ chôn xác sau khi bị tàn sát. Ở trong này pháp thuật hay bảo vật gì cũng không dùng được, môi trường khắc nghiệt, đầy rẫy hiểm nguy, điều kiện cực kì thiếu thốn. Yêu ma, quỷ quái, tiên nhân, thậm chí cả động thực vật đều cố gắng sinh tồn bằng cách thức nguyên thủy đẫm máu nhất.

(***) Kinh Hồng – 惊鸿: Hai từ này đã từng xuất hiện trong bài "Lạc Thần phú" của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:

Phiên nhược kinh hồng,

Uyển nhược du long.Có nghĩa là: nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay. Một thoáng kinh hồng: để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Ngoài câu này còn có câu thành ngữ: "Phiên nhược kinh hồng" hoặc "Kinh hồng diễm ảnh" dùng để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio