Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

chương 37: thay đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có người kéo tôi về phía sau, là Nghiêm Diệu, anh kéo tôi về phía sau lưng anh, cơ thể cao lớn đứng lên trước che hoàn toàn tầm mắt của tôi.

“Anh đồng ý giao bảo bối của anh ra trao đổi?” Giọng nói thanh lạnh từ phía chiếc xe hơi truyền đến, âm điệu đầy vẻ đùa cợt.

“Cả hai tôi đều phải giữ lại!”

“Nghiêm Diệu, anh không nên ép người quá đáng như vậy, hôm nay cùng lắm thì cả hai chúng ta cùng chết. Bây giờ một mình anh đứng đó quát tháo ai hả? Cô ta chỉ nói với anh một hai câu ngon ngọt, lại khiến cho anh vui vẻ như chó vẩy đuôi mừng chủ?!!!! Ha ha ha, tôi vốn không biết anh là người si tình như vậy!!!!” Sơn Khẩu Lý Mĩ nói một tràng, từng câu từng chữ đều là như tát vào mặt tôi và Nghiêm Diệu, tôi có thể cảm nhận được cơ thể Nghiêm Diệu đứng chắn trước tôi lúc này đã cứng đờ, cả người anh dường như đang cố kiềm chế cơn tức giận.

“Dì ơi… Dì ơi!” Phía sau cô ta bỗng có giọng nói phát ra, mang theo nghẹn ngào như đang khóc, tôi không nhịn được nữa, liều mạng lao về phía trước, Nghiêm Diệu đưa tay giữ lấy tôi, tôi ngẩng mặt lên vừa lúc nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng. Người đàn ông vẻ mắt hung hãn như ác quỷ đứng phía trước Sơn Khẩu Lý Mĩ tóm lấy tay Tiểu Tự kéo nó đứng lên, tay phải dí khẩu súng vào đầu nó. Cơ thể nhỏ bé của Tả Tự vì sợ hãi mà run lên, hoảng sợ khóc lớn.

“Tiểu Tự… Tiểu Tự!” Chân tôi mềm nhũn, không kìm được hét lên “Tiểu Tự… Tiểu Tự!”

“Đừng… Cầu xin cô, cầu xin cô, trẻ con không có tội, cầu xin cô!!!!!”

Giờ phút này, tôi thật sự cảm thấy chính mình vô cùng bất lực, cơ thể quỵ xuống lại được Nghiêm Diệu đỡ dậy “Lý Mĩ… Trước ngày mai tôi nhất định sẽ đưa Tả Lăng đến cho cô!” Giọng Nghiêm Diệu có chút khẩn trương, vừa đỡ tôi vừa vội vàng nói.

Người đàn ông đang giữ Tiểu Tự nhíu mi quay sang nhìn Sơn Khẩu Lý Mĩ, nhưng lúc này, vẻ tàn nhẫn trong mắt Sơn Khẩu Lý Mĩ có chút thay đổi. Cô ta quét mắt nhìn tôi và Nghiêm Diệu, như bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt loé sáng. Cơ thể tôi không ngừng run lên, mọt lát sau cô ta mới nói “Nghiêm tổng luôn mang bộ mặt máu lạnh lại có lúc nhiệt tình thế này, có cần tôi nói cho anh biết biểu tình trên mặt anh không? Thật sự không thể ngờ được, con của người khác cũng có thể khiến Nghiêm tổng đau lòng như vậy, thật kỳ lạ, thật kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ…” Cô ta nói như nói với chính bản thân mình, nụ cười lạnh lẽo trên mặt dần biến mất. Con ngươi nhíu lại “Nghiêm Diệu, tốt nhất hãy làm như anh nói, nếu không, tôi sẽ chôn thằng bé này với cha tôi để an ủi ông!”

Không thể…

Tôi không gào nữa, cơ thể lại bị Nghiêm Diệu gắt gao giữ chặt, giọng nói đầy chắc chắn từ đỉnh đầu truyền xuống “Lý Mĩ, nếu cô muốn trả thù cho cha cô tôi nhất định sẽ đưa Tả Lăng giao cho cô, nhưng tôi phải nói trước một điều, nếu… con tôi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, không chỉ cô, tôi còn khiến bố cô dưới mồ cũng không được yên!!!!”

Nghiêm Diệu nói xong, mặt Sơn Khẩu Lý Mĩ như bị mây mù bao phủ. Bất ngờ nhất chính là Nghiêm Diệu tự thừa nhận một cách thản nhiên, anh mắt dường như dại ra, một lát sau lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tự ở bên cạnh, lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phẫn hận “Nghiêm Diệu, anh điên rồi, cho dù anh không niệm tình năm đó cha tôi chống đỡ cho anh, nhưng năm năm tôi đồng cam cộng khổ với anh, cái giá mà tôi phải trả cho việc đó cũng là uổng phí sao? Anh đối xử với tôi như vậy, tôi đối với anh thì ra cũng chỉ là một quân cờ?”

“Rốt cuộc tôi là cái gì? Tôi là cái gì?” Tiếng gào thét bi thảm, tôi nhìn thấy rõ ràng nước mắt chảy ra từ khoé mắt cô ta, khiến cho người ta không đành lòng đứng nhìn.

“Ít nhất, tôi cũng chưa từng phản bội anh, ít nhất tôi cũng sẽ không làm anh tổn thương, nhưng anh lại khiến tôi chịu tổn thương như vậy, cho dù anh có lật mộ bố tôi cũng được, mặc kệ anh muốn làm gì, nhưng nếu muốn thằng bé an toàn thì giao cô ta cho tôi, nếu không, tôi cho anh tận mắt nhìn thấy con trai mình chết!”

“Không… Không… Tôi đồng ý đổi, tôi đồng ý!!!!!” Tôi dãy giụa trong lòng Nghiêm Diệu, nhưng anh lại gắt gao ôm tôi không chịu buông.

“Nghiêm Diệu… Tôi cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi qua đó đi mà, cho tôi đi cứu Tiểu Tự, thằng bé… Thằng bé là con của anh mà, Nghiêm Diệu!!!!” Tôi sống chết cầu xin anh “Nghiêm Diệu, em cầu xin anh… Để thằng bé được thả rồi tính được không!”. Trước mặt, Tiểu Tự đã khóc nhiều đến mức không thành tiếng nữa, chỉ thấy cơ thể bé nhỏ bị người đàn ông kia lúc này đã xách lên khỏi mặt đất đang không ngừng dãy giụa.

“Tiểu Tự… Tiểu Tự!” Tôi khóc đến không thở nổi, liều mạng ôm lấy người đàn ông trước mặt, vùi đầu vào lòng anh cầu xin “Nghiêm Diệu… Nghiêm Diệu… Cứu Tiểu Tự đi, cứu Tiểu Tự đi, cho em đi quá đó. Cho em qua đó!”

“Không được!” Cơ thể tôi bị anh kéo đứng dậy, đôi mắt tức giận đã đỏ từ lúc nào nhìn thẳng vào mắt tôi “Lộ Tịch Ngôn… Đời này kiếp này em đừng nghĩ đến chuyện rời xa nửa bước!”

“Nghiêm Diệu… Anh điên rồi, anh điên rồi sao? Tiểu Tự còn nhỏ, thằng bé có thể bị doạ chết mất, em thì không sao, em hứa với anh, em sẽ trở về, sẽ trở về!” Tôi lắc đầu liều mạng lắc đầu, vô cùng kiên định nói với người đàn ông lạnh lùng trước mắt này.

“Nghiêm Diệu…”

“Nghiêm Diệu… Tôi đếm đến ba. Một…”

“Không, tôi đồng ý trao đổi…” Tôi như nổi điên quay đầu, nhìn về phía người đàn bà điên cuồng kia, ngẩng đầu khẩn cầu Nghiêm Diệu “Nghiêm Diệu… Cầu xin anh!” Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh cũng nhìn tôi, lại thản nhiên nhìn về phía Tiểu Tự đang khóc loạn cả lên, cánh tay đặt trên người tôi hơi buông lỏng, ít nhất anh cũng không giữ chặt tôi nữa, tôi vui mừng phát khóc, lập tức xoay người nói với Sơn Khẩu Lý Mĩ “Tôi đổi, tôi lập tức qua đó!”

Mới đi được một bước, còn chưa đến một giây, cơ thể tôi đã bị kéo quay trở lại, có người nói nhẹ nhàng vào tai tôi “Tịch Ngôn… Kiếp sau… Chúng ta sống cùng nhau!”

Cái gì?

Cơ thể bị giữ chặt, đồng thời, tôi nhìn thấy Sơn Khẩu Lý Mĩ, ánh mắt cô ta đỏ ngầu, bi phẫn nhìn về phía chúng tôi gào lên “Giết thằng bé!!!!”

“Không!!!!!!!!!!!”

“Bành!!!!” Cùng lúc đó một tiếng nổ súng khác vang lên.

Giây tiếp theo, người đàn ông vẫn vừa khống chế Tiểu Tự đã ngã xuống, một lát sau, máu chảy không ngừng từ đỉnh đầu anh ta, nhìn thấy không khỏi ghê người.

Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nghiêm Diệu đã chạy vọt đi với tốc độ nhanh nhất ôm lấy Tiểu Tự, Sơn Khẩu Lý Mĩ định ngăn lại bị anh đá văng ra xa.

“Tiểu Tự!!!! Con tôi… con tôi…”

Tôi chạy đến chỗ bọn họ. Run run nhận thằng bé trong tay Nghiêm Diệu, ôm nó thật chặt, giọng khàn khàn, không kìm được nước mắt.

“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn!!!!!” Một tiếng gọi vui mừng sau lưng tôi, ngoảnh lại đã thấy một bóng người.

“Tịch Ngôn….”

“Hiệp… Hiệp Thịnh!” Đúng là Hiệp Thịnh, cách đó không xa, người đang cầm súng đúng là Hiệp Thịnh. Trong nháy mắt, từ phía sau cậu ta tủa ra rất nhiều người. Bao gồm cả Tả Lăng.

“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn, em còn sống!!”

Bọn họ chạy đến!!!!

Gặp lại ai cũng vui mừng, nhưng cơ thể tôi bỗng bị một người ôm lấy.

“Nghiêm Diệu, buông Tịch Ngôn ra, bây giờ chúng tôi đã có quyền bắt anh!” Vài người chạy đến chỗ chúng tôi, bao quanh chặn mọi người lùi, lúc này, phía sau có một đồng chí cảnh sát gọi với lên “Đội trưởng, Sơn Khẩu Lý Mĩ chạy rồi!”

Tả Lăng nhìn chúng tôi, nói một câu “Hiệp Thịnh, đừng làm Tiểu Tự sợ!” Nói xong, nhìn qua Nghiêm Diệu một lần rồi nhanh chóng đuổi theo Sơn Khẩu Lý Mĩ.

Tiểu Tự vẫn nằm trong lòng tôi, cơ thể bé nhỏ cuộn tròn lại.

“Tịch Ngôn!” Hiệp Thịnh muốn tiến đến chỗ tôi, lại bị Nghiêm Diệu ngăn lại.

“Nghiêm Diệu… Tôi có thể bắt anh vì tôi bắt người trái pháp luật!” Hiệp Thịnh kích động nhìn tôi, hung tợn trừng mắt với Nghiêm Diệu.

Nghiêm Diệu lại cười “Cảnh sát Hiệp cần phải làm rõ, tôi là công dân lương thiện, con tôi bị người ta bắt cóc, nói như vậy, cảnh sát Hiệp chắc không biết đứa trẻ cô ấy đang ôm là con của tôi rồi!”

“Nghiêm Diệu…” Tôi cắt ngang lời nói của anh, anh ấn đầu tôi vào lòng mình giống như chúng tôi vô cùng thân thiết nói nhỏ “Tịch Ngôn… Lúc này không có sự thay đổi nào nữa, năng lực của tôi em vốn biết rất rõ, ngoan ngoãn ở bên anh, có lẽ anh còn thả cho bọn họ một con đường sống!”

Tôi trầm mặc cúi đầu.

“Tịch Ngôn!” Hiệp Thịnh đứng một bên lo lắng gọi tôi. Lúc này, Tiểu Tự vốn đang ngủ đã tỉnh lại, đôi mắt bé nhỏ vừa mở ra đã nhìn thấy Hiệp Thịnh, vội vàng gọi “Chú Hiệp Thịnh!” Gọi xong, cơ thể bé nhỏ như muốn chạy qua đó. Trẻ con đương nhiên không biết quan sát nét mặt người lớn, tôi cảm thấy cơ thể Nghiêm Diệu dường như run lên, một giây sau, thằng bé đã giãy dụa trong lòng anh.

“Dì ơi.. Dì ơi… Chú ơi!”

“Im miệng!”

“Nghiêm Diệu…..”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio