Chương : Có mắt như mù
Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc tham quan trung tâm triển lãm tòa nhà cao ốc.
Từ trước đến nay trong nhà chưa từng có ai hỏi ý cô xem cô có muốn mua nhà hay không, bọn họ luôn trực tiếp mua rồi sau đó đuổi cô qua đó xem.
Châu Mỹ Duy đang nhiệt tình nói chuyện với cô gái bán nhà, Kiều Bích Ngọc không bắt chuyện mà chỉ làm tài xế đi theo.
Cô tò mò đi xung quanh, nhìn bàn mô hình có cả căn nhà nhỏ và căn nhà lớn, phòng đơn hay.
phòng kết hợp đều có…
Cô cảm thấy vui vẻ giống như đi đến shop quần áo để mua quần áo mới vậy, sau đó còn tùy ý kéo một nhân viên bán hàng đang giải thích cho.
khách hàng khác về đẩy mạnh tiêu thụ mà hỏi một câu.
“… Căn nhà như vậy mất bao nhiêu tiền?” Kiều Bích Ngọc chỉ tay vào một căn nhà có một phòng khách hai phòng ngủ.
“Cô à, cô thật có mắt nhìn, căn hộ nhỏ này rất thích hợp đế đầu tư. Xung quanh căn hộ có rất nhiều người đi làm, rất dễ dàng để cho thuê, tiền cho thuê cũng bằng tiền tháng nên rất có lãi..” Nhân viên bán hàng vẫn rất nhiệt tình Kiều Bích Ngọc bình tĩnh nói: “Tôi muốn mua để ở”
Người khách xem nhà ban đầu đó rất kích động, người đó nghiêm mặt mảng nhân viên bán hàng: “Tôi là người đến xem phòng trước, có nhầm không vậy hả? Căn nhà này là tôi nhìn thấy trước. Hơn nữa tôi mua căn nhà này để đầu tư, tôi có thể lập tức mua năm căn nhà” Người phụ nữ to béo ấy ra oai, liếc nhìn Kiều Bích Ngọc.
“Những người mua nhà để ở luôn tính toán chỉ li lát nữa sẽ còn kỳ kèo mặc cả. Người như vậy thật là phiền phức muốn chết” Nhân viên bán hàng vừa nghe thấy bà ta nói muốn mua năm căn nhà thì lập tức cười nịnh nọt lấy lòng: “Không phải là ai cũng có phong cách như bà, nếu như bà cần gì thì chúng tôi chắc chắn sẽ phục vụ bà đầu tiên” Kiều Bích Ngọc không có biểu cảm gì, cô muốn tùy ý mua một căn nhà để ở vì nhà họ Quách quá lớn. Điều kiện mà Quách Cao Minh cho cô rất tốt, nhưng lại cách hàng xóm quá xa nên đôi khi cô cảm thấy rất lạnh lẽo. Cái tên khúc.
gỗ cũng lấy tên cô mà tìm một vài căn nhà, nhà họ Kiều ở thành phố C cũng để cho cô hai căn nhà.
Nhưng trong lòng cô cũng giống như các cô gái đi mua quần áo vậy, trong phòng quần áo có rất nhiều loại quần áo, nhưng thỉnh thoảng cô cũng muốn mặc một chiếc khác.
“.. Bà mua nhiều nhà như vậy tại sao lại muốn cho người khác thuê?” Cô thuận miệng hỏi.
Kiều Bích Ngọc không hiểu lắm về việc đầu tư hay là bất động sản Căn nhà giống như quần áo trong tủ đô của cô vậy, cô không thể cho người khác mượn được.
Cho dù có người cho cô tiền thì cô cũng không cho mượn.
Người phụ nữ đó trừng mắt nhìn cô: “Cô không hiểu đầu tư bất động sản sao? Thật không có học thức” Kiều Bích Ngọc thấy bà ta vênh váo kiêu ngạo như vậy thì cũng không tức giận gì. Cô thản nhiên ném ra một câu: “Không có tiền thì không nên mua nhiều nhà như vậy, bất động sản cẩn thận cháy khét đấy”
“Cô nói cái gì?” Người phụ nữ mặc chiếc áo da màu đỏ và đeo đôi giày cao gót màu đen ấy lập tức nổi giận đùng đùng, Nhân viên trong trung tâm bán hàng nghe thấy tiếng cãi cọ, có vài người vội vàng chạy đến ngăn cho khách hàng tức giận mà rời đi.
Một quản lý bán hàng trong đó lập tức chạy đến đấy Kiều Bích Ngọc đi: “Thưa cô, cô muốn mua căn hộ loại nhỏ một phòng khách hai phòng ngủ đúng không ạ? Bên này chúng tôi cũng còn rất nhiều, tôi đưa cô đi xem nhé, chiết khấu ở bên nó cũng rất lớn ạ” “Đừng đẩy tôi, quần áo của tôi sẽ bị nhăn mất” Kiều Bích Ngọc không hề thích cách phục vụ ở chỗ này, cô vung tay đẩy người quản lý bán hàng ở trước mặt mình ra.
Người quản lý này không ngờ Kiều Bích Ngọc.
lại kiêu ngạo như vậy, trong lòng anh ta rất bất mãn nhưng ngoài miệng vẫn nói rất dễ nghe: “Thưa cô, giá nhà thấp nhất ở khu này cũng hơn triệu. Công ty chúng tôi còn một khu cũ, mặc dù chỉ còn lại một vài căn nhà hơi cũ nhưng giá chỉ có , triệu, rẻ hơn hẳn một nửa và cũng rất phù hợp với cô.
“Đưa tôi đi xem căn nhà cũ kỹ bị hỏng làm gì?” Kiều Bích Ngọc tỏ vẻ chán ghét, liếc mắt nhìn về phía công ty hữu hạn bất động sản XX ở phía dưới bên trái của trung tâm bán hàng, sau đó chửi: “Lục Khánh Nam đáng chết!” Hóa ra là công ty phá thối tha mà Lục Khánh Nam đầu tư.
Chẳng trách Bùi Hưng Nam cũng đến đây mua nhà, những người ở bên này đều phục vụ kiểu gì vậy? Người quản lý bán hàng nghe được Kiều Bích Ngọc nhắc đến tên của tống giám đốc công ty mình, anh ta bỗng nhiên kính ngạc.
“Thưa cô, cô quen tổng giám đốc Nam của chúng tôi sao?” Lúc này anh ta mới nghiêm túc nhìn bộ quần áo trên người Kiều Bích Ngọc, nhìn bộ quần áo này hình như ở mấy shop chuyên doanh cũng không có.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc không tốt, không thèm để ý đến anh ta.
Nếu như có bất kỳ lỗi sai nào trong kiến trúc thì tôi sẽ lập tức tố cáo các anh, để xem tên gian thương Lục Khánh Nam đáng chết bán nhà như thế nào” Cô lập tức trút hết sự tức giận lên người Lục Khánh Nam vô tội rồi hừ một tiếng, thật sự muốn.
đạp đổ những mô hình xây dựng này.
Người quản lý bán hàng lập tức thay đổi sắc mặt, anh ta luôn miệng nói xin lỗi: “Thưa… Thưa cô, vừa nấy tôi lỡ lời, xin cô rộng lượng đừng để trong lòng…” Mặc dù anh ta không biết cô gái này đến từ đâu, nhưng cũng không thể đấc tội với khách hàng được, lỡ như anh ta thật sự chọc giận thì phiền phức lớn rồi. Điều này thật khó làm.
Đối với ông chủ Lục Khánh Nam của bọn họ mà nói thì Kiều Bích Ngọc cũng không phải là một phiên phức.
u Bích Ngọc, cô không thể thất đức như.
vậy được. Cô phải để phòng cho người khác mua nữa chứ” Một giọng nói trong trẻo vang lên, Lucy bước đến, đưa tay ra đột nhiên vỗ lên vai Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc giật nảy mình nhìn người phụ nữ nhiều trò này, gần đây cô chơi với Lucy thân thiết hơn nên mới biết mặc dù bên ngoài Lucy lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra bên trong lại cực kỳ ngây thơ trẻ con.
Kiều Bích Ngọc đang tâm trạng khó chịu vì người quản lý kia nên lạnh lùng nói một câu: “Tôi bảo cô đi điều tra Thanh Châu mà cả ngày cô đi lung tung không làm được việc gì cả” “Chuyện này cô không thể trách tôi được, tôi chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài, chịu bao nhiêu đảng cay… Kết quả phát hiện cô nhỉ viện mà Quách Thanh Châu ở khi còn nhỏ bị hỏa hoạn, chẳng điều tra được cái khỉ khô gì cả. Tất cả tài liệu về thân phận cũng bị đốt cháy hết rồi” Lucy làm vẻ thần bí mà tiến đến, nói thì thào.
vào tai cô.
“Cô biết rất khó để điều tra tài liệu của cô ấy mà, trước khi cô ấy được nhà học Quách nhận nuôi, hai cô nhỉ viện mà cô ấy từng ở cũng xảy ra hỏa hoạn. Hừm..” Luey nháy mắt, ý rất sâu xa.
Kiều Bích Ngọc vừa nghe thì lập tức ném chuyện vớ vấn của người quản lý bán hàng kia ra đẳng sau, nghiêm mặt xuống.
“Ý cô muốn nói là” cô hỏi lại lần nữa: “Tất cả ba cô nhỉ viện mà Quách Thanh Châu từng ở đều xảy ra hỏa hoạn?” Luey vô cùng hăng hái mà giương khóe môi cười.
Cái người Quách Thanh Châu này thú vị hơn trong tưởng tượng của cô, lúc trước cô chỉ coi cô ta là cô em gái mắc bệnh tự kỷ của Quách Cao Minh chứ không có cảm giác gì khác nữa cả.
Có lẽ cô nàng Luey thiên hạ bất loạn này rất hứng thú, cô ta kéo Kiều Bích Ngọc ra khỏi trung tâm bán tòa nhà cao ốc rồi nói: “Cô nói thử xem liệu ba cô nhỉ viện đó đều bị Quách Thanh Châu phóng hỏa đốt không?” “Vậy thì cô ta thật giỏi nhỉ” Lucy cũng không nhịn được mà tán dương một câu.
Kiều Bích Ngọc thấy Lucy kích động như vậy thì liếc mắt nhìn cô ta một cái:’Không thể nào đâu, lúc đó em ấy mới có mười tuổi” “Cô không biết đâu, có một số đứa trẻ mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại có cơ mưu bẩm sinh, cô đã xem một bộ phim tên là “Chủng hoại” chưa?” Kiều Bích Ngọc lắc đầu: “Phim ảnh chỉ phóng đại lên mà thôi chứ có gì kinh khủng đâu” Cô còn chưa tin tưởng lắm: “Bản chất con người là lương thiện mà” Luey nhún vai: “Xin lỗi nhé, tôi vẫn nghiêng theo bản chất xấu xa hơn” Con người khi vừa mới ra đời không thế hiếu và cũng không biết thế nào là tự kiềm chế, quy luật và nhân nghĩa đạo đức, cho nên họ mới cần phải dạy dỗ và giáo dục.
Cũng vì vậy mà Lucy luôn xem mỗi một đứa trẻ là ma vương hại đời Kiều Bích Ngọc nghe thấy Lucy ngụy biện như vậy thì lại nở nụ cười.
So với Châu Mỹ Duy lúc nào cũng nói lời xin lỗi, lê phép khách khí với người khác thì Lucy này.
mặc dù là một người rất thẳng thản thực tế, nhưng cũng coi như là tiểu nhân mặt dày quanh minh lỗi lạc.
“Kiều Bích Ngọc, cô phải đi rồi sao?” Châu Mỹ Duy ở phía sau nhìn thấy Kiều Bích Ngọc đi ra ngoài thì gọi cô lại.
Kiều Bích Ngọc lắc đầu, hỏi ngược lại: “Bùi Hưng Nam vẫn chưa đến sao?” Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy hơi lúng túng: “Chắc là công ty vẫn còn có một số chuyện cần phải làm. Không sao đâu, tôi đợi anh ta ở đây cũng.
được..
Trong đôi mắt Kiều Bích Ngọc không còn kiên nhẫn nữa, cô lập tức thầm mắng Bùi Hưng Nam là tên chó chết.
Luey ở bên cạnh Kiều Bích Ngọc, lo lắng nói … Hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã vội rồi” Người nhà Châu My Duy cũng không để ý đến đáng vẻ bùng nổ của Kiều Bích Ngọc cô.
“Tôi vẫn muốn bàn bạc nói chuyện với cô về chuyện của Quách Thanh Châu một chứt” Lucy kéo cô tiếp tục đi, đôi mắt sáng lóe lên nụ cười không bình thường. Cô ta dùng giọng điệu trêu chọc nói với Kiều Bích Ngọc: “Kiều Bích Ngọc, tôi nhân tiện đây nói với cô một bí mật nhé. Bùi Thanh Tùng không phải là con ruột của Bùi Hưng Nam.
Kiều Bích Ngọc ngấn ra, hình như cô đã bị câu nói phía sau làm cho khiếp sợ.
Sau đó cô lập tức quay đầu nhìn Châu Mỹ Duy ở bên đó với ánh mắt kỳ lạ Châu Mỹ Duy bị cô nhìn thì cảm thấy hơi nghỉ ngờ: “Có chuyện gì sao?” “Không… Không cớ” Kiều Bích Ngọc hơi chột dạ rồi thuận tiện nói một câu: “Tôi có chút chuyện nên đi cùng với Lucy trước đây… À, đúng rồi. Công ty bất động sản này là của Lục Khánh Nam đấy, cô nhớ phải bảo họ giảm giá nhiều hơn.
Nếu như họ không chịu thì cứ gọi điện thoại cho Lục Khánh Nam, nói là tôi bảo” Nói rồi Kiều Bích Ngọc sánh vai rời đi cùng với Lucy.
Châu Mỹ Duy đứng lại chỗ nhìn hai bóng lưng của Kiều Bích Ngọc và Luey, tận sâu trong lòng không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.
Điều này giống như mình nhìn thấy người bạn tốt nhất của mình đần đần rời đi vậy. Cô ta không theo kịp bước đi của Kiều Bích Ngọc, nếu như so với Kiều Bích Ngọc và Lucy thì quả nhiên cô ta thua kém hơn hẳn.
Châu Mỹ Duy thở dài, hơi ủ rũ ngồi xuống ghế.
Cô ta nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, Bùi Hưng Nam vẫn chưa đến.
Bên ngoài trung tâm bán hàng.
“Cô vừa mới nói Bùi Thanh Tùng không phải là con ruột của Bùi Hưng Nam sao?” Kiều Bích Ngọc kinh ngạc, hạ thấp giọng nói: “Quan Liên cho anh ta cặp sừng to như vậy..” Nói rồi ánh mắt của Kiều Bích Ngọc hơi đồng cảm.
Chẳng trách Châu My Duy nói Bùi Hưng Nam vẫn có nỗi khổ, hóa ra anh ta cũng không dễ dàng gì.
Sự bất mãn và tức giận của Kiều Bích Ngọc dành cho Bùi Hưng Nam bỗng nhiên tan biến đi một nửa.
Lucy thấy Kiều Bích Ngọc phóng đại như vậy thì thấy hơi buồn cười, cô gái Kiều Bích Ngọc này cho dù có vui vẻ hay tức giận thì biểu cảm cũng thật phong phú.
“Nói một cách nghiêm túc thì cuộc hôn nhân trước kia của Bùi Hưng Nam đã lục đục rồi, nhưng anh ta tự nguyện, bởi vì người lục đục với anh ta chính là anh trai ruột…”
“Khi Bùi Hưng Nam và Quan Liên đi du học ở nước ngoài đã từng yêu đương rồi, nhưng vì tính cách không hợp nên hai người họ chia tay. Một năm sau Quan Liên lại chính thức đính hôn với Bùi Hưng Nhân, Bùi Hưng Nam về nhà tham dự hôn lễ của anh trai mình. Kết quả anh ta phát hiện bạn gái cũ của mình lại trở thành chị dâu của mình”
“Hai người Bùi Hưng Nam và Quách Liên đang ngả bài sau bức tường, nhưng họ lại bị tên mọt sách Bùi Hưng Nam bắt gặp. Hôn lễ đột nhiên bị hủy bỏ, Bùi Hưng Nam phát điên lên nói muốn đi leo núi tuyết ở Thụy Sĩ rồi bị ngã chết”
“Lão Nhị nhà họ Bùi phát hiện ra sự thật người đầu bạc tiễn người đầu xanh khiến vô cùng đau lòng. Đúng lúc ấy Quách Liên phát hiện mình đã mang thai ba tháng rồi, là con của Bùi Hưng Nhân. Bùi Hưng Nhân vừa mới qua đời, lão Nhị nhà họ Bùi tất nhiên muốn giữ lại huyết thống của nhà mình, nhưng Quách Liên có một điều kiện, cô †a muốn Bùi Hưng Nam cưới cô ta”
Luey kể lại mối tình tay ba đầy phức tạp này một cách ngắn gọn, cuối cùng cô ta đưa ra kết luận: “Quách Liên đúng là kẻ điên” Kiều Bích Ngọc không tin vào tai mình mà nhìn Luey.
“Cô đang nói những lời vớ vẩn đúng không?” Luey bình thản: “Nói có sách mách có chứng nhé, tôi có thể làm giấy xét nghiệm ADN của Bùi Hưng Nam và Bùi Thanh Tùng cho cô” “Tại sao Quách Cao Minh lại không nói với tôï?” Kiều Bích Ngọc vô cùng kinh ngạc.
“Ông già có thế không cũng không đế ý lắm về chuyện này” Còn có nhiều chuyện kỳ lạ bí mật hơn ở trong nhà giàu, Quách Cao Minh nào còn rảnh rỗi: “Hơn nữa, đàn ông không thích nói những chuyện riêng tư” Cũng có thể Lục Khánh Nam không nói cho cô nghe về chuyện này là vì không muốn anh em nhà mình bị trở thành trò cười.
Chính vì những chuyện cũ trước kia quá nực cười, cho nên Bùi Hưng Nam luôn thầm do dự, không biết nên mở lời nói sự thật như thế nào mặc dù anh ta đã kết hôn với Chây My Duy lâu như vậy.