Chương : Xin lỗi Quách Thanh Châu
Dọc theo hành lang chạm khắc bằng ngọc
bích, Kiều Bích Ngọc đi sải bước mạnh mẽ từ
Uyển Như đến cuối của Minh Uyển. Lúc cô thấy
vô số những bông hoa màu xanh tím thì sức
mạnh của cô càng tăng. Cô đi tới trước cửa một
căn phòng, chợt gõ cửa: “Quách Thanh Châu, mở cửa ra”
“Quách Thanh Châu, cô lập tức mở cửa ra cho tôi!
Gô đập cửa điên cuồng một lần nữa, vì cô
khẩn cấp muốn làm sáng tỏ cho mình.
Ở sau lưng cô còn có một vài người, bao gồm
Bùi Hưng Nam, Lục Khánh Nam, và ngay cả
Quách Cao Minh không thể không cau mày khi
nhìn động tác của cô vào lúc này.
Bọn người hầu ở Minh Uyển nhìn thấy chiến
trận lớn như vậy, thì cũng không dám lên tiếng, có.
người còn lén trốn đi mật báo.
“Ây da, hôm nạy là là ngày tốt gì vậy, lại có
một đám người đến bắt nạt một tên ngốc.”
Cô Quách Linh cũng ở Minh Uyển, nên vừa
được nghe người hầu báo Kiều Bích Ngọc tới, cô
lập tức đi tới góp vui. Cô nói cũng không đố ky
chút nào như thể ngại chuyện chưa đủ lớn
Kiều Bích Ngọc mặc kệ cô, vẫn tiếp tục đứng
ở trước cửa kêu: “Quách Thanh Châu!”
Nhưng bất kể cô gọi thế nào, ở bên kia cánh
cửa vẫn không có động tĩnh gì.
Kiều Bích Ngọc giận tái mặt, cô gần như sắp
không kiên trì nổi nữa
“Lại muốn tôi đạp cửa như lần trước à?” Cô
nghiến răng nghiến lợi.
Quách Cao Minh nghe rõ tiếng lẩm bẩm của
cô, thì lông mày nhíu chặt hơn. Điều này cũng có
nghĩa là đây không phải là lần đầu tiên cô qua
Minh Uyến tìm Quách Thanh Châu để gây phiền toái.
Quách Cao Minh vừa định mở miệng thì lúc
này, ở phía bên kia lối đi có một bóng người vội vã
chạy tới: “Cao Minh, con cứ để con bé tùy ý bắt
nạt em gái con vậy àI”
Giang Mỹ Linh thậm chí còn không thèm chải
đầu, mấy lọn tóc xõa xuống cổ, bà ta nghe được
thông báo của người hầu thì vội khoác bừa một
cái áo khoác rồi vội vã chạy tới
Kiều Bích Ngọc biết Giang Mỹ Linh nhằm vào
mình, nên cô mở miệng giải thích trước: “Tôi
muốn tìm cô ta để cô ta nói rõ ràng một việc”
“Cái tư thế này của cô, ai không biết còn
tưởng cô là xã hội đen của xã hội cũ dẫn cả đám
người qua đây nghiêm hình ép cung”
Giang Mỹ Linh trông có vẻ tức giận, lấy tư thái
của một bậc cha mẹ ra dạy bảo.
Tình hình của Thanh Châu như thế nào cô
còn không rõ à. Ở Uyến Như chướng khí mù mịt
cũng thôi đi, qua của Minh Uyển chúng tôi cũng
coi trời bằng vung, cãi lộn thì còn ra thể thống gì!”
Kiều Bích Ngọc bất chợt nói muốn đến Minh
Uyến để tìm Quách Thanh Châu đối chất, khí thế
của cô hung hăng như thế, chắc chắn sẽ khiến
Quách Thanh Châu mắc chứng tự bể sợ hãi.
Lục Khánh Nam có giao tình với Kiều Bích
Ngọc nên anh ta lặng lẽ kéo ống tay của cô, rồi hạ
giọng: “Đừng dọa Thanh Châu”
Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt, không lên tiếng nữa.
Quách Cao Minh quay đầu nhìn về phía góc
bên kia, nơi có mấy người hầu của Minh Uyển
đang yên phận đứng đó không dám đến gần
“Vào xem Thanh Châu có ở nhà không?” Anh
phân phó một thím to béo hơi lớn tuổi.
Thím to béo là quản gia của Minh Uyến. Minh
Uyển ngày thường rất thanh tĩnh, không có
chuyện gì đặc biệt, cách khá xa Uyến Như nên
cũng ít iếp xúc với hai vị chủ nhà Quách Cao
Minh và Kiều Bích Ngọc.
“Vâng, vâng, vâng, vâng”
Thím to béo bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của
Quách Cao Minh mà hơi bối rối, lập tức gật đầu.
Bà bước từng bước nhỏ về phía trước, đầu
tiên là gõ nhẹ cửa phòng của Quách Thanh Châu,
sau đó sau đó lấy chìa khóa dự phòng ra, rồi
chậm rãi mở khóa, nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ cổ ra.
Từng hầu hạ Quách Thanh Châu nên những
người ở Minh Uyển khá là có kinh nghiệm. Khi vào
phòng Quách Thanh Châu thì tuyệt đối không
được bất ngờ quấy nhiễu cô ta, bằng không cô ta
sẽ vì chấn kinh mà tỉnh thần lo lảng, thậm chí mắc bệnh.
Đúng là Quách Thanh Châu ở trong phòng.
Lúc cửa mở ra, người bên ngoài có thể thấy rõ
ràng Quách Thanh Châu đang dựa vào trong
phòng góc, thân hình gầy yếu ngồi bên cạnh một
chậu cây lớn, hai tay cô ta ôm đầu ngồi bệt xuống
đất, lạnh run.
Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi xót xa.
Vừa rồi Kiều Bích Ngọc đột nhiên la to gõ cửa
đúng là đã hù được cô ta.
Chỉ có Kiều Bích Ngọc rất khinh thường và
nhỏ giọng chửi rủa: “Lại giả vờ.”
Cô biết những người này chắc chắn sẽ rất
đồng tình, thương hại Quách Thanh Châu, Kiều
Bích Ngọc không muốn cứ để mãi như vậy, hôm.
nay cô nhất định phải làm rõ. Cô quay đầu, hơi
độc đoán yêu cầu: “Hiện tại tôi muốn tận mặt nói
chuyện rõ ràng với cô ta”
“Buổi tối hãy nói”
Ngay cả Bùi Hưng Nam cũng hơi không đành
lòng, hơn nữa anh ta không tin chuyện cây nghệ
tây có liên quan đến Quách Thanh Châu.
Kiều Bích Ngọc biết họ chắc chản không tin,
nên cô vô cùng tức giận nói: “Cả một khoảng lớn
bên ngoài đều là cây nghệ tây. Tôi không nói dối!”
“Ngày đó chính mồm cô ta thừa nhận, cô ta
nói cô ta trộn lẫn cây nghệ tây vào thuốc bổ mà
tôi tặng cho Chu Mỹ Duy.”
Người bình thường thực sự không biết nhiều
về cây nghệ tây, những bông hoa lớn màu xanh
tím bên ngoài đang nở rất rực rỡ, nhụy hoa màu
đỏ, nhị hoa nhỏ dài là bộ phận dùng để làm thuốc.
“Chuyện này là sao?”
Đúng là Quách Cao Minh có tư lợi. Nghe Kiều
Bích Ngọc nói như vậy, đầu tiên anh ta nhìn lướt
qua những bông hoa lớn màu xanh tím, nhíu mày
suy nghĩ một chút, rồi gọi người hầu của Minh
Uyển tới hỏi.
“Không cần hỏi, khoảng hoa này đúng là cây nghệ tây”
Sắc mặt Giang Mỹ Linh rất khó nhìn, tay bà ta
chỉ tới sân trước mảnh này nở rộ Tử Lan đóa hoa,
quay đầu trợn mắt nhìn Kiều Bích Ngọc: “Những
bông hoa này đã bị cắt ngay từ khi cô mới gả vào
nhà họ Quách, đã trồng được hai năm rồi”
“Chỉ vì những bông hoa này, mà cô muốn đổ
tội lỗi gì lên người Thanh Châu. Nếu thật sự đã rồi, toàn là
xảy ra chuyện, thì nó đã xảy ra từ lâu nói bậy”
Tại sao Giang Mỹ Linh lại cố gắng giúp Quách
Thanh Châu ở trước mặt mọi người. Bởi vì nhất
vinh câu vinh, bà ta là phu nhân có tiếng mà
không có miếng quân nhà họ Quách, nên quân cờ
duy nhất bà ta có thể lợi dụng trên tay bây giờ chỉ
có “cô con gái” này.
“Tôi tin cụ ông sẽ không để cho mấy người
làm loạn như vậy, đám người mấy người qua đây
bắt nạt Thanh Châu.”
Lôi cá cụ ông Quách ra, mà mọi người đều
biết ông cụ luôn đau lòng cho cháu gái Quách
Thanh Châu này.
Bị Giang Mỹ Linh tức giận quở trách như vậy,
Lục Khánh Nam cùng với đám con cháu bỗng
nhiên có chút chột dạ. Quách Thanh Châu đúng
là một cô em gái đáng thương, có sao cũng đừng
hồ đồ với Kiều Bích Ngọc.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc rất lo lẳng, tất cả
mọi người đều không tin cô.
Cô nắm lấy tay Quách Cao Minh ở bên cạnh,
giọng nói yếu ớt hơn nhưng cô vẫn muốn nhấn
mạnh: “Tôi thật sự không nói dối, lần trước chính
mồm Thanh Châu đã thừa nhận, không tin thì
mấy người đi hỏi cô ta đi”
“Kiều Bích Ngọc, quên đi” Lục Khánh Nam có
chút không chịu nổi.
Sau ngần ấy năm, người duy nhất có thể tiếp.
cận Quách Thanh Châu mà không làm phiền cô
†a chỉ có Quách Cao Minh.
Quách Cao Minh nhìn vợ mình có vẻ mặt
bướng bỉnh “Tôi oan ức, tôi không nói dối” ở bên
cạnh. Anh bước chân đi đến gần phòng của
Quách Thanh Châu, mọi người bên ngoài phòng
không khỏi tròn mắt nhìn.
Quách Cao Minh chưa hoàn toàn tới gần,
Quách Thanh Châu như cảm ứng được, cô ta
chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhìn anh, rồi mấy giây sau: “Anh.”
Không cần Quách Cao Minh mở miệng,
Quách Thanh Châu đã gọi anh một tiếng trước.
Quách Cao Minh gật đầu như mọi khi, ừ một tiếng.
Quách Thanh Châu nhìn anh với đôi mắt
trong sáng, sạch sẽ và biết điều, giống như một
học sinh tiếu học đang chờ anh đặt câu hỏi
“Thanh Châu, em đã bao giờ nói với chị dâu là
em đã trộn nghệ tây vào thuốc bổ của Chu Mỹ
Duy chưa?” Giọng nói của Quách Cao Minh rất
bình thản, không khác gì giọng đã từng nói với cô ta trước đây.
Quách Thanh Châu rất ngoan ngoãn mà trả
lời anh: “Anh, em không có.”
Cô ta nhìn Quách Cao Minh với ánh mắt trong
suốt sáng sủa, đặc biệt thuần khiết: “Không phải em.
Quách Cao Minh nghe cô ta nói như vậy, thì
đôi mắt sâu thẳm của anh bắt đầu trở nên suy tư.
“Cô nói dối!”
Kiều Bích Ngọc ở cửa phòng nghe thấy câu
trả lời của Quách Thanh Châu thì kích động vọt vào,
Kiều Bích Ngọc đột ngột xông vào làm đôi
mắt của Quách Thanh Châu co lại vì sợ hãi. Cả
người cô ta trở nên luống cuống: “Tôi, tôi xin lỗi..”
như thể cô ta đã làm sai điều gì đó, sợ bị người
lớn trách móc.
“Được rồi!”
Gương mặt nghiêm túc của Quách Cao Minh
quay lại, rồi anh quát Kiều Bích Ngọc một tiếng.
Kiều Bích Ngọc đứng lại, hít thở sâu vài hơi,
vẻ mặt cô vẫn không phục.
Quách Cao Minh nhìn về phía cô, hơi tức giận:
“Lập tức xin lỗi Thanh Châu.
Anh sẽ không dung túng Kiều Bích Ngọc mãi
Cô em gái Quách Thanh Châu này thường qua lại
với anh, nên cô ta sẽ trả lời ngay với câu hỏi của
anh, và anh có thể đọc được trong ánh mắt cô ta,
cô ta không nói dối. Hơn nữa từ trước tới giờ
Thanh Châu không biết nói dối.
Vậy thì, người sai chính là Kiều Bích Ngọc.
Cô Quách Linh ở ngoài cửa phòng vẫn xem
trò vui nhìn cảnh tượng này thì trong lòng vừa vui
mừng vừa ngạc nhiên, lần đầu tiên cô thấy cháu
mình mở miệng dạy dỗ Kiều Bích Ngọc.
Ngoài cửa phòng chợt im lặng, có vẻ tất cả
mọi người đều đang chờ Kiều Bích Ngọc mở
miệng nói xin lỗi.
Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc căng thẳng.
Cô nằm chặt tay phải, từ từ điều chỉnh hô hấp,
cuối cùng phun ra hai chữ: “Tôi không”