Chương : Vợ trước, cuộc sống mới
Sau khi gác máy, tay phải cô vẫn cầm điện thoại, cả người lặng thỉnh.
“Gần đây Bùi Hưng Nam bị xuất huyết dạ dày” “Đơn ly hôn đó anh đã kí tên, đã gửi cho toà án” Đầu óc cô vẫn còn văng vẳng nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Kiều Bích Ngọc.
“Tiểu Duy, chúng ta đi ăn cùng nhau, em có.
muốn đi cùng nhau không?” Một thiếu nữ với kiểu tóc sóng lớn màu vàng kim nhiệt tình xông vào phòng cô, thò đầu vào, lớn tiếng hỏi cô.
Châu Mỹ Duy lập tức hoàn hồn, quay đầu lại, cười xấu hổ: “Được.” Cô hiện đang sống trong một khu phố cổ ở Paris, Pháp, đến nơi xa lạ này, cô chưa quen với cuộc sống, giá thuê nhà quá đắt, sau khi nghe bạn bè giới thiệu, cô đang ở chung nhà với một vài cô gái trẻ Khi nói chuyện điện thoại với Kiều Bích Ngọc, cô đã nói dối rằng cô đang học nấu ăn và sống, trong ký túc xá, vì cô không muốn người khác lo lắng cho mình.
Đột ngột đi đến một đất nước xa lạ như cô đây, đời sống và chế độ ăn uống của đã thay đổi rất nhiều, ban đầu cô thực sự không thích ứng được.
Đồ ăn nhanh ở đây rất rẻ, đồ chiên rán, gà thịt và các loại tương tự, nhưng đồ ăn làm từ nguyên liệu tươi thì rất đắt, để tiết kiệm, họ thường chọn đồ ăn nhanh rẻ và tiện lợi như mì gói, mì ống, và những thứ tương tự như gà rán với khoai tây chiên để làm bữa tối.
“Emma nói rằng hôm nay cô ấy đã có lương và định mời chúng ta đi ăn đồ ăn Trung Quốc” Bạn cùng phòng của cô hào hứng kể lại Đây là cô gái có dáng người cao ráo với nước da trắng ngần tự nhiên và các đặc điểm nổi bật trên khuôn mặt với mái tóc vàng gợn sóng, khung xương lớn và tính cách rất hoạt bát. Tên cô ấy là Camille.
Camille là một cô gái lai Pháp, cô nói rằng mình có tính cách giống người mẹ là người da đen của mình nên rất hoạt bát và rất thích cười.
Ở đây, ăn một bữa ăn Trung Quốc cũng là một điều xa xỉ đối với Châu Mỹ Duy.
Cơm và rau tươi ở đây đắt gấp mấy lần đồ ăn nhanh.
Camille không thể chờ đợi kéo cô lên “Chúng ta hãy mau đi tìm họ. Liya nói răng hôm nay cô ấy sẽ giới thiệu bạn trai của mình với chúng ta” Ban đầu khi ở Trung Quốc, dáng người của Châu Mỹ Duy được xem là nhỏ nhần xinh xắn, cô cười khổ, bây giờ so với mấy người bạn cùng phòng mới, cô lại cảm thấy mình giống như một người lùn .
Chỉ đành để Camille kéo cô đi: “Đi chậm thôi, chân tôi ngắn”
Tiểu Duy, trông cô thật nhỏ nhản, thật đáng yêu Camille kéo cô xuống lầu, Châu Mỹ Duy chỉ cao ngang ngực cô, người Phương Đông lớn lên trông rất nhỏ nhẫn, nhất là phụ nữ Phương Đông, nhìn như chưa từng lớn lên vậy.
“Xin đừng khinh thường tôi” Châu Mỹ Duy thở dài.
Lần đầu tiên đến ký túc xá này, Camille và Emma gần như coi cô như một cô gái mới lớn, cô bị cảm động bởi sự quan tâm của họ, nhưng hai cô nàng này lại quá mức nhiệt tình, đến nỗi đã xem qua hộ chiếu và chứng minh thư của cô mà văn không tin tuổi thật của cô. Khi cô đang cởi đồi để tắm thì các cô ấy lại dám xông vào tự mình kiểm tra’ Châu Mỹ Duy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bạn cùng phòng của cô quá cởi mở, còn nói cô có thể cho véo một cái để kiểm tra bọn họ làm cô ngượng chín cả mặt Tuy nhiên, phụ nữ châu Âu có khung hình hơi lớn và họ tự hào về tầm vóc của mình. Điều này làm cô vô cùng xấu hố, cũng không quá ngạc nhiên khi Camille và những người khác luôn coi cô như trẻ vị thành niên.
“Ha ha ha… Tiểu Duy Duy, tính cách của cô cũng rất đáng yêu” Camille bật cười, xoa xoa mái tóc đen thẳng mượt mà của Châu Mỹ Duy thành tổ chim Cô căn bản đem Châu Mỹ Duy xem thành đứa trẻ mà đùa giỡn.
Bất quá, Châu Mỹ Duy là người có cuộc sống tốt nhất trong số họ, nói một cách chính xác thì cô có thể tiết kiệm tiền tốt nhất.
“Emma làm việc bán thời gian trong quán bar vất vả như vậy, sao có thể phí tiền mời chúng ta đi ăn tối.” Châu Mỹ Duy hiểu được sâu sắc rằng những cô gái nước ngoài này thực sự không biết cách tiết kiệm tiền, họ thường tiêu tiền trước rồi tính sau.
“Kiếm tiền là để tiêu tiền” Camille ngược lại không hiểu được những suy nghĩ lo lắng của Châu Mỹ Duy.
Bởi vì tính tình Châu Mỹ Duy rất dễ gần, tính cách hướng nội, không thích tự đề cao, xử lý công việc bảo thủ, lớn lên lại nhỏ xinh, luôn được lòng mọi người nên dù có bị thua thiệt cũng coi như phúc khí.
Ba người cùng thuê nhà khác rất thích cô.
Cô cùng Camille đi bộ ba con phố, rẽ vào một con hẻm tối, và đi về phía một quán bar lâu đời phía trước.
Emma, bạn cùng phòng của họ làm việc bán thời gian tại quán bar này, không gian quán rất yên tính, đối tượng phục vụ là một số người già đã nghỉ hưu đến vui chơi và tiệc tùng, không giống như những người già ở trong nước chỉ có thể giúp việc chăm cháu ở nhà, lối sống của người già ở đây trẻ trung hơn, hơn nữa những quán bar như thế này lại an toàn hơn nhiều Một đô thị quốc tế như Paris, Pháp, thực ra không sôi động và đông đúc như trong tưởng tượng, đặc biệt là sau giờ đêm, đường phố không có nhiều người, và cũng không có nhiều thành phố không ngủ như ở Trung Quốc.
VI lý do an toàn, cô cũng cố gắng không ra ngoài vào buổi tối để tránh gây ra những rắc rối không đáng có, người đang ở nước ngoài, tốt nhất là mọi thứ đều nên cẩn thận.
Đầu tiên họ đến nơi làm việc của Emma, và sau đó cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Sáu giờ tối, trong quán không có nhiều khách, Emma là cháu gái của ông chủ quán nên thường đồ uống miễn phí ra để mời bạn bè.
Emma nhìn thấy Châu Mỹ Duy đi tới liền nhiệt tình chạy tới, như một con gấu lớn mà ôm cô.
Toàn bộ khuôn mặt của Châu Mỹ Duy bị ép mập mạp, cô ấy cao lớn mạnh mẽ, mỗi lần dùng cái ôm giữa sóng ngực to lớn của cô ấy, Emma thì gấu lớn để ôm cô đều rất mạnh, làm cô có chút khó thở.
Các cô ngồi đây trước, lát nữa chú tôi kết toán rồi trả lương xong trả thì chúng ta sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn” Vừa nói, Emma một tay bưng khay, năm ly bia lớn đặt ngay ngắn trên bàn: “Nào nào nào, uống chút bia trước đi…” “Tôi không uống bia đá.” Nghĩ về mặt sức khỏe, Châu Mỹ Duy vừa bị sấy thai chưa đầy một tháng, mặc dù cô đã từng nghĩ đến việc buông xuôi bản thân, nhưng nếu cô bị bệnh ở nước ngoài thì thật sự là rất khó khăn.
“Haha, lẽ nào mẹ cô nói rằng cô còn chưa đủ tuổi để uống rượu” Emma luôn thích nói đùa về tuổi tác của cô.
Châu Mỹ Duy cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Chẳng bao lâu sau, người bạn cùng phòng thứ ba của cô, Liya, trông có vẻ ngoài xinh đẹp nhất đã đến. Cô bước vào với một người đàn ông ốm cao và văn nhã: “Đây là bạn trai của tôi.” Châu Mỹ Duy lịch sự gật đầu với người đàn ông này. Cho đến nay, đây là người bạn trai thứ ba mà Liya giới thiệu với cô.
“Chúng ta cùng thuê chung một nhà chính là duyên phận từ kiếp trước” “Các cô tại sao lại tới nơi này…” Mọi người ngồi lại trò chuyện, Liya đầu tiên trả lời: “Paris mang lại rất nhiều cơ hội” Vì cô sinh ra ở một làng chài xa xôi, mặc dù cô có thể sống một cuộc sống tự túc nhưng cô không muốn trở thành một ngư dân hoặc vợ của của một ngư dân.
“Tôi muốn theo học ngành kiến trúc mỹ thuật ở Paris, nhưng tôi không tìm được trường phù hợp trong thời điểm hiện tại và không có đủ học phí, vì vậy tôi đi làm trước.” Camille nói về ước mơ.
của mình, họ thường không xin tiền từ gia đình.
Emma vừa nhận lương, cô rất vui vẻ đi tới, uống một ly bia đông lạnh lớn, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Châu Mỹ Duy” Các cô có biết tại sao tôi đến Paris không, người đàn ông tôi thích sống ở đây ha ha, và tôi muốn cố gảnh để làm anh ấy thích tôi” Mọi người đều nhìn Châu Mỹ Duy, đến lượt cô ấy nói.
Nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, như thể vừa rồi cô ấy không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Châu Mỹ Duy là người duy nhất nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại ở dưới bàn. Nhìn số điện thoại người gọi hiển thị, vẻ mặt cô có vẻ rất sốc, đây là số điện thoại của Bùi Hưng Nam Làm sao anh ấy lại có được số điện thoại mới của cô ở Pháp chứ.
Châu Mỹ Duy hít một hơi thật sâu, làm sao cô có thể quên rằng anh vẫn còn một vài anh em tài giỏi được chứ.
Những người khác thấy cô đang nhìn điện thoại với vẻ ngập ngừng, không muốn trả lời, họ đều tò mò: “Sao cô không nghe máy?” Câu hỏi của những cô gái ngoại quốc này rất trực tiếp.
Châu Mỹ Duy có vẻ xấu hổ và do dự một lúc:”… Chồng cũ của tôi đã gọi điện, và tôi không biết phải nói chuyện gì với anh ấy” Như mọi khi, cô ấy thành thật với bạn bè, đặc biệt là bạn cùng phòng càng giấu giếm họ, họ càng tò mò.
Emma mở to mắt, đột nhiên đặt cái ly bia to trong tay lại xuống bàn, đưa tay véo mặt cô ấy:’Cô, cô đã kết hôn rồi sao!” Thật sự là rất ngạc nhiên.
“Lần trước cậu đến siêu thị mua rượu, người phục vụ còn không cho phép cậu trả tiền” Trẻ vị thành niên không được phép mua rượu.
“Tôi thật sự đã tuổi” Châu Mỹ Duy cũng rất bất lực.
Vốn là người châu Á tương đối nhỏ nhản, nhưng cô ấy lại chỉ cao đến một mét rưỡi, trang điểm sơ sài, làn da mỏng manh, tính cách hướng nội và rụt rè. Ở đây, người ta thường cho rằng cô chỉ mới tuổi.
“Làm sao có thế như vậy được?” Henry đang tính làm sao để thể hiện tình yêu của mình với Mỹ Duy. Thật tiếc vì anh ấy vừa sinh ra thì đã không đủ điều kiện rồi. Cậu chàng năm nay mới hai mươi tuổi, bộ dáng khoẻ mạnh”
“Tình cảm chị em rất tốt mà. Bạn trai cũ của tôi là học sinh cấp ″. Liya tìm được bạn trai hiện tại.
Cô nhún vai và nói một cách tự nhiên:”Thật vui khi kết giao được với những người đàn ông trẻ hơn mình. Cô cũng có thể thử” Bạn trai cũ đó là học sinh cấp , thu nhập không nhiều, không thoát nổi thực tế nên chia tay trong êm đẹp.
Emma nói đùa: “Henry có nhiều lông trên cơ thể như vậy, không biết Mỹ Duy có ăn được mùi vị nặng như vậy không hahaha…”
Những người bạn cùng phòng xấu tính đã hợp lực để cười nhạo cô. Châu Mỹ Duy luôn cảm thấy rằng cô ấy thực sự chỉ là một cô bé trong mắt họ. Cô tốt tính, chủ cười cười.
Cười đến lăn ra bàn.
Cô nhỏ nhẹ nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện tại tôi không nghĩ tới những thứ này, chỉ muốn học một cái nghề” Liya có chút tò mò về chồng cũ của cô: “Tại sao cô lại ly hôn, chồng cũ của cô trông như thế nào, làm nghề gì, lương có cao không?”